Diệp Thu nở nụ cười hóm hỉnh, sau đó anh liếc mắt nhìn về phía đống đá cắt thừa ở trước máy cắt, rồi lại nhìn bốn người Mạc Hữu Càn, cười khẩy hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy là ai nói sẽ ăn hết đống đá thừa này nhỉ?”
“Có thể bắt đầu ăn cơm rồi!”
Vừa nghe đến đây.
Thầy Triệu lập tức thay đổi sắc mặt.
Vì vừa nãy ông ta đã nói rất nhiều lần rằng, nếu Diệp Thu có thể cắt ra dược phỉ thuý nguyên vẹn.
Ông ta sẽ ăn hết chỗ đá thừa này, hơn nữa còn không bỏ sót dù chỉ là một mẩu vụn.
Bây giờ thật sự đến lúc phải thực hiện.
Điều này khiến ông ta có cảm giác sụp đổ.
Đây là đá đấy! Tuy đã được cắt ra rồi.
Nhưng với bộ răng già của ông ta, dù có mệt chết thì ông ta cũng không thể cắn cho nó xi nhê được đâu.
Vừa nghĩ đến đây.
Thầy Triệu cũng sắp khóc ra tiếng mán rồi, ông ta nhìn Diệp Thu, nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Cậu… Cậu Diệp, tôi xin cậu, cậu tha cho tôi đi, dù cậu có giết tôi thì với bộ răng này của tôi, tôi cũng không ăn nổi đâu!”
“Nhưng ban nãy ông đâu có nói thế này đâu!”
Diệp Thu nhếch môi, hỏi với nét mặt đầy suy ngẫm.
“Tôi… Tôi lúc đó nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, đều tại cái miệng ăn mắm ăn muối này!”
Thầy Triệu nói rồi cũng lấy tay tự vả miệng mình.
“Đủ rồi, nể mặt ông và Lý Nguyên Phổ có quen biết nhau, tôi cũng không làm khó ông!”
Diệp Thu xua tay.
Nghe vậy.
Trong mắt thầy Triệu ánh lên niềm vui vẻ.
Tuy nhiên, ông ta còn chưa kịp thể hiện ra trên mặt.
Lại thấy Diệp Thu duỗi tay cầm một phiến đá tương đối mỏng trên bàn lên, đưa đến trước mặt thầy Triệu, thản nhiên nói: “Cắn vỡ phiến đá vỡ này, chuyện này xem như cho qua, sao nào, tôi đã đủ rộng lượng chưa?”
“Tôi…” Thầy Triệu suýt thì khóc ra thành tiếng.
“Sao vậy?”
“Ông không muốn à?”
“Thế thì bỏ đi, cứ để lát nữa Lý Nguyên Phổ công bố chuyện ngày hôm nay ra ngoài cho giới cược đá biết, đến khi đó miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng bốn người các vị cùng quỳ xuống gọi ba ba, tôi tin là sẽ có rất nhiều người muốn nghe đấy!”
Diệp Thu khẽ cong khoé môi lên, cười khẩy nói.
Nghe thấy thế.
Không chỉ mình thầy Triệu biến sắc mặt.
Mà nét mặt của ba người Mạc Hữu Càn ngồi bên cạnh cũng khó coi cực độ.
Lúc đó bọn họ dám quỳ xuống nhận thua gọi ba ba là vì bọn họ nghĩ hôm nay cũng không có người ngoài, quỳ cũng được mà gọi ba ba cũng được.
Dù sao cũng sẽ không bị truyền ra ngoài.
Nhưng bây giờ như bọn họ nghe được thì ý của Diệp Thu là.
Nếu thầy Triệu không ăn đá.
Thì chuyện hôm nay sẽ bị phát tán ra bên ngoài.
Điều này khiến ba người lập tức hoảng loạn, bọn họ vội vàng nhìn thầy Triệu, cùng nhau lên tiếng khuyên nhủ: “Thầy Triệu, vì danh dự của chúng ta, thầy mau ăn đi, nếu không, lỡ như bị truyền ra ngoài, cái mặt già của chúng ta thật sự sẽ mất sạch đấy!”
“Đúng đó thầy Triệu, khổ cho thầy rồi, thầy mau ăn đi!”
“Thầy Triệu, mặt mũi của chúng ta có thể giữ được hay không đều là nhờ thầy đấy, thầy nhất định phải ăn!”
Nghe ba người ồn ào nói chuyện.
Sắc mặt của thầy Triệu khó coi hơn cả nuốt phải ruồi bọ.
Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng, nhận lấy phiến đã vỡ từ tay Diệp Thu, cho vào mồm, sau đó cắn mạnh xuống.
“Rắc!”
Âm thanh giòn tan vang lên.
Tuy phiến đá vỡ bị cắn nát.
Vì dù sao đây cũng chỉ là một lớp đá mỏng thôi.
Nhưng hai cái răng cửa của thầy Triệu cũng bay theo luôn, máu tươi lênh láng.
“Á!!!”
Thầy Triệu ôm lấy miệng mình, lăn lộn trên đất, kêu gào liên tục.
“Mau… Mau đưa ông ấy tới bệnh viện!”
Ba người Mạc Hữu Càn vội vàng đứng dậy, nâng thầy Triệu từ dưới đất lên, còn không dám chào tạm biệt đã quay người chạy ra khỏi biệt thự.
Tốc độ chạy trốn kia còn nhanh hơn cả thỏ.
Thấy thế.
Diệp Thu cũng không tiến lên ngăn cản.
Dù sao bốn người bọn họ cũng đã nhận được bài học xứng đáng, giữ người lại nữa cũng không cần thiết.
Đợi sau khi bóng dáng của bốn người biến mất khỏi biệt thự.
Lý Nguyên Phổ vội vàng đi tới trước mặt Diệp Thu, cúi người thật thấp với Diệp Thu, nói với vẻ mặt vô cùng áy náy: “Cậu Diệp, thật sự xin lỗi, tôi vốn muốn mời bốn người bọn họ đến để giúp cậu, không ngờ lại sinh ra chuyện như thế này, mong cậu đừng tức giận!”
Diệp Thu mỉm cười xua tay, sau đó anh chỉ vào cặp cá âm dương tự nhiên ở trên bàn, cười và nói: “Chúc mừng ông nhé, lần này kiếm bội rồi, đến cả cá âm dương tự nhiên như thế này mà ông cũng có thể gặp được, đúng là đỏ thật đấy!”
“Chuyện này vẫn là nhờ có cậu Diệp ra tay giúp đỡ, nếu không có kỹ thuật cắt đá cao siêu của cậu Diệp, thì dù có là bảo bối tốt hơn nữa, tôi cũng không có phúc hưởng rồi!”
Lý Nguyên Phổ vội vàng nịnh bợ.
“Được rồi, đá tôi cũng xem rồi, mong muốn cũng đã đạt được, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây!”
Diệp Thu xua tay, sau đó chuẩn bị rời đi.
Dù sao hôm nay anh đến cũng là vì muốn nhìn xem viên đá thần kỳ mà Lý Nguyên Phổ nói rốt cuộc là cái gì mà thôi.
Bây giờ xem cũng đã xem rồi, còn được tự tay cắt đá ra nữa, cũng xem như đã thoả ước mong.
Cho nên dĩ nhiên cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Tuy nhiên.
Lý Nguyên Phổ thấy Diệp Thu định đi, nhất thời cũng sốt ruột, ông ta nhanh chóng suy nghĩ rồi vội vàng cất lời: “Cậu Diệp, cậu khoan đi đã!”
“Sao?”
“Còn chuyện gì nữa à?”
Diệp Thu quay lại nhìn Lý Nguyên Phổ, thắc mắc nói.
“Lúc đó tôi đã nói rồi, nếu mở ra được cái gì vừa mắt cậu thì sẽ tặng cậu, thế nên tôi quyết định tặng cặp cá âm dương tự nhiên này cho cậu!”
Lý Nguyên Phổ vội vàng cầm cặp cá âm dương trên bàn lên, cung kính đưa đến trước mặt Diệp Thu.
Thấy thế.
Diệp Thu cũng sửng sốt, anh cười rồi nói: “Quân tử không giành thứ người khác yêu thích, thứ trị giá mấy trăm triệu này, ông cũng nỡ tặng cho người khác à?”
“Thế thì phải xem là tặng cho ai, tặng cho người khác, tôi tất nhiên không nỡ, nhưng nếu tặng cho cậu Diệp, tôi vô cùng sẵn lòng, vì chỉ có thứ tốt như thế này mới xứng với cậu Diệp thôi!”
Lý Nguyên Phổ nghiêm túc nói.
“Thứ này tôi không thể lấy được!”
Diệp Thu lắc đầu.
“Tại sao?”
Lý Nguyên Phổ hỏi với vẻ khó hiểu.
“Không thích hợp, quặng đá là của ông, tôi chỉ phụ trách cắt đá thôi, làm xong sao đồ lại là của tôi được?”
“Chuyện này cũng không phù hợp với quy củ, nếu tôi cầm thì trong lòng sẽ thấy không an tâm.”
Diệp Thu xua tay, mỉm cười nói.
“Không, không, không, cậu Diệp, tôi thấy rất phù hợp mà, nếu cậu không nhận món đồ này, trong lòng tôi mới không an tâm!”
Lý Nguyên Phổ vội vàng nói.
“Ông…” Diệp Thu nhíu mày.
“Cậu Diệp, nếu cậu thật sự thấy nhận hết không thích hợp thì mỗi người một nửa được không?”
Lý Nguyên Phổ suy tư rồi đề nghị.
“Cá âm dương này là một đôi, nếu tách ra chẳng phải sẽ mất đi giá trị sao, ông vẫn nên giữ lại cả đi!”
Diệp Thu lại tiếp tục từ chối.
“Thế không được!”
Lý Nguyên Phổ rất kiên quyết lắc đầu.
Ông ta lại nghĩ ngợi một lát, sau đó nhìn Diệp Thu, đề nghị: “Cậu Diệp, vừa lúc gần đây có một buổi đấu giá do một hội giao dịch cược đá tổ chức, tôi nhờ vả người bên đấy đưa cặp cá âm dương này lên đấu giá, tiền đấu giá thì hai chúng ta sẽ chia đôi, được chứ?”