Lâm Vĩ ngẩng đầu phá lên cười một cách khinh bỉ, sau đó cậu ta nhìn Lâm Thanh Nhã bằng vẻ mặt khinh thường, nói: "Lâm Thanh Nhã ơi là Lâm Thanh Nhã, đừng tự lừa dối mình nữa, Diệp Thu đã bị dẫn đi mấy tiếng đồng hồ rồi, nếu anh ta có thể quay lại thì đã quay về từ lâu rồi, lâu như thế mà còn không quay lại, chứng tỏ anh ta đã chết rồi, chị làm ơn đừng có ngây thơ nữa có được không?”
“Mau thực hiện cá cược đi, đừng nghĩ đến chuyện chơi xấu!”
"Anh ấy sẽ quay trở lại!"
Lâm Thanh Nhã vẫn lạnh lùng nói.
"Về cái đít! Lâm Thanh Nhã, chị đừng vô liêm sỉ như thế, tôi nể mặt bác cả nên mới gọi chị một tiếng chị, đừng có quá quắt, rõ ràng là chuyện không thể xảy ra, chị lại cứ cố chấp là thế nào hả, tôi bảo Diệp Thu chết rồi tức là đã chết rồi, mau tuyên bố nhường lại vị trí tổng giám đốc cho tôi đi, nếu không, đừng trách tôi trở mặt!”
Nét mặt Lâm Vĩ chợt sa sầm, hoàn toàn mất kiên nhẫn, cậu ta tức giận hét lên.
"Đúng đấy, Thanh Nhã, dám chơi dám chịu, cháu cược với Tiểu Vĩ trước buổi trưa nếu Diệp Thu không quay về thì sẽ nhường vị trí tổng giám đốc lại cho Tiểu Vĩ, bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, còn chưa tính là buổi trưa à?”
“Đã lâu như vậy rồi mà Diệp Thu vẫn chưa về, chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng nó chết rồi sao?”
Bố của Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải, cũng vội vã chạy đến phụ hoạ.
"Phải đó, Lâm Thanh Nhã, cháu làm chị thì nói lời phải biết giữ lời chứ, già trẻ lớn bé của cả nhà họ Lâm đều đang nhìn đấy, đừng có nuốt lời!”
Lưu Phương, mẹ của Lâm Vĩ cũng cười khẩy nói.
"Haizz, Tiểu Nhã, dám làm dám nhận, con nên thừa nhận đi!”
Lâm Thanh Sơn thở dài, bất lực nói.
Mặc dù ông ta cũng rất muốn nói giúp con gái mình.
Nhưng ông ta thấy, Diệp Thu đã chết là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
"Đúng đấy con gái, chức tổng giám đốc này con không làm cũng không sao, vừa hay con có thể ở nhà chuyên tâm chọn lại chồng!”
Triệu Thư Đình cũng hùa vào khuyên nhủ.
"Anh ấy sẽ quay trở lại!"
Lâm Thanh Nhã vẫn kiên quyết.
“Chị!"
Lâm Vĩ giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nhã, sau đó quay lại nhìn Lâm Quốc Đống xin trợ giúp: "Ông nội, ông giúp cháu phân xử đi, chị cháu cá cược, bây giờ lại không chịu nhận, ông nhất định phải đòi công bằng cho cháu!”
Nghe vậy.
Lâm Quốc Đống cau mày suy nghĩ trong chốc lát.
Tuy ông ta khá thiên vị Lâm Vĩ, nhưng là gia chủ của một nhà, ông ta phải tỏ ra công bằng, vì thế ông ta nói: “Thế này đi, đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu như nửa tiếng sau, Diệp Thu vẫn không trở lại thì sẽ thực hiện cá cược, tất cả đều không có ý kiến gì chứ?”
Nếu Lâm Quốc Đống đã nói như vậy.
Đương nhiên, Lâm Vĩ cũng không thể nói gì khác.
Trái lại, cậu ta cho rằng Diệp Thu đã chết chắc rồi.
Dù đợi thêm nửa tiếng nữa cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, cậu ta gật đầu đồng ý và nói: "Cháu không có vấn đề gì!"
"Thanh Nhã, cháu có đồng ý không?"
Lâm Quốc Đống nhìn Lâm Thanh Nhã và hỏi.
"Cháu đồng ý!"
Lâm Thanh Nhã thản nhiên nói.
"Ừ, lần này, cháu không thể hối hận nữa đâu, nếu không ông cũng không giúp nổi cháu!”
Lâm Quốc Đống rất nghiêm túc nói.
"Cháu biết!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, đi đến ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống.
Thấy thế.
Lâm Vĩ cũng liếc nhìn Lâm Thanh Nhã bằng vẻ mặt khinh thường, trong đôi mắt của cậu ta toàn là sự đắc chí.
Theo cậu ta thấy, vị trí tổng giám đốc này đã là vật trong túi của cậu ra rồi! Lần này, có ông nội Lâm Quốc Đống ra mặt.
Dù Lâm Thanh Nhã có muốn nuốt lời thì cũng không thể nuốt lời được.
Điều này cũng khiến trong lòng cậu ta cảm thấy rất hưng phấn, cậu ta quay trở lại bàn tiệc, nên ăn thì tiếp tục ăn, nên uống thì tiếp tục uống.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, nửa tiếng đã chỉ còn lại có mấy phút.
Lâm Vĩ nóng lòng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt đắc chí nói: “Lâm Thanh Nhã, bây giờ chắc chị không còn gì để nói nữa rồi đi?”
“Chỉ còn vài phút nữa thôi, nếu Diệp Thu có thể quay lại thì anh ta đã quay lại từ lâu rồi, nhưng đến giờ anh ta vẫn chưa quay lại, điều đó có nghĩa là anh ta đã chết lâu rồi, chị còn không mau ngoan ngoãn nhường vị trí tổng giám đốc lại cho tôi đi?”
"Dám cược dám nhận, đừng cố chấp vô nghĩa nữa, sẽ chỉ lãng phí thời gian thôi!"
Lâm Thế Hải cũng vội hùa theo nói.
"Cái thằng Diệp Thu ăn hại kia chắc chắn đã chết từ lâu rồi, tuyên bố nhanh lên đi, đừng có lề mề nữa, hay là cháu còn muốn nuốt lời trước mặt tất cả mọi người?”
Lưu Phương khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Nhã, cười khẩy nói.
Trong phút chốc.
Đám người nhà họ Lâm còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng đó, thua thì phải nhận chứ, nhìn tình hình bây giờ là biết đứa vô dụng đó chắc chắn đã bị nhà họ Tiêu xử lý rồi!”
"Haha, không chừng bây giờ thằng Diệp Thu vô dụng đó cũng đã bị chôn xuống đất rồi ấy chứ, mau nhận thua đi!"
“Nhà họ Tiêu là nơi đầm rồng hang hổ, một đứa ăn hại như Diệp Thu vào rồi sao có thể ra được nữa chứ?”
“Lâm Thanh Nhã, mau thực hiện cá cược đi! "
… Hiển nhiên.
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thu chết chắc rồi, trong ván cá cược này, người thua là Lâm Thanh Nhã.
Mà vợ chồng Lâm Thanh Sơn và Triệu Thư Đình cũng nghĩ như vậy, vì thế lúc này bọn họ cũng không thể nói đỡ cho Lâm Thanh Nhã.
"Thanh Nhã, sắp hết nửa tiếng rồi, xem ra Diệp Thu thật sự không thể quay về được rồi, cháu nên thực hiện điều đã cược đi!”
Lâm Quốc Đống nhìn Lâm Thanh Nhã và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã quay đầu lại và liếc nhìn về phía cổng biệt thự.
Cô đã nghĩ rằng ngay giây tiếp theo, Diệp Thu sẽ xuất hiện ở đó với nụ cười xấu xa trên môi và nói với cô rằng: "Vợ ơi, anh về rồi!"
Chỉ tiếc là, lúc này ở cánh cổng lớn không có gì cả, không có ai ở đó hết.
Điều này khiến trái tim Lâm Thanh Nhã bỗng cảm thấy đau nhói.
Tuy cô rất không cam tâm, nhưng lúc này, cô cũng vẫn phải chấp nhận sự thật.
Có lẽ, Diệp Thu thực sự không thể quay trở về nữa rồi.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn Lâm Vĩ, nói: "Nếu đã như vậy, tôi dám cá, dám nhận thua, từ hôm nay trở đi, vị trí tổng giám đốc của Tập đoàn Lâm thị sẽ do…” “Vợ ơi, anh về rồi này!”
Tuy nhiên.
Đúng lúc này.
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vọng vào từ bên ngoài biệt thự.
Điều này khiến Lâm Thanh Nhã và tất cả mọi người trong biệt thự đều sửng sốt, bọn họ lập tức quay đầu lại nhìn về phía cổng biệt thự.
Lọt vào mắt bọn họ chính là Diệp Thu đã bị Tiêu Phúc đưa đi trước đó, lúc này, anh đang đi về phía biệt thự với nụ cười trên môi.
Hơn nữa trông còn có vẻ tràn trề sức sống lắm, hoàn toàn không bị làm sao cả.
Trong khoảnh khắc, mọi người đứng đực mặt ra như thể kẻ mà họ nhìn thấy là một con ma ấy.
Bởi vì trong suy nghĩ của họ.
Diệp Thu bị nhà họ Tiêu dẫn đi, mấy tiếng đồng hồ liền đều không có động tĩnh gì, cho nên bọn họ chắc chắn Diệp Thu đã bị nhà họ Tiêu bí mật xử lý rồi.
Vậy mà bây giờ.
Diệp Thu lại trở về bình an vô sự.
Điều này nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhất là Lâm Vĩ, con ngươi của cậu ta trừng lớn như sắp rơi ra ngoài.
Lúc này.
Cậu ta còn tường mình gặp ảo giác, vội vàng dụi mắt, đồng thời lòng thầm cầu khẩn: Đây là ảo giác, tuyệt đối không phải là thật! Sau đó.
Cậu ta lại mở mắt ra và nhìn.
Bóng hình của Diệp Thu vẫn ở đó.
Điều này khiến tâm trạng cậu ta rất tồi tệ.
Bởi vì, mắt thấy vị trí tổng giám đốc Tập đoàn Lâm thị sắp đến tay mình.
Nhưng đúng vào giây phút quan trọng này.
Diệp Thu lại quay trở về.
Điều này khiến cậu ta có cảm giác suýt nôn ra máu.