"Không, có người cố tình chặn chúng ta!"
Bác tài hoảng hốt nói.
"Hả?"
Diệp Thu ngẩn ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía trước xe xem sao.
Chỉ thấy một chiếc xe Van tải bảy đến tám chỗ màu trắng đang chặn ngang trước xe taxi, ngăn xe taxi đi đường.
Mà ba hướng trái phải sai của xe taxi cũng có một chiếc xe Van (xe tải) bảy đến tám chỗ màu trắng.
Bốn chiếc xe này đã chặn kín đường của chiếc taxi.
Tài xế cũng không cách nào, lúc này mới phanh lại, ngừng xe gấp.
"Chàng trai, có phải là cậu đã chọc phải người nào đó rồi không?"
Bác tài xế taxi quay đầu nhìn Diệp Thu, hơi sợ hỏi.
"Chắc là không có đâu!"
Diệp Thu híp híp mắt.
Mà đúng lúc này.
Cửa của bốn chiếc xe Van mở ra.
Mười mấy tên tráng hán mặc áo ba lỗ màu đen từ trên xe nhảy xuống, hùng hổ bước về phía chiếc taxi.
Thấy vậy.
Tài xế taxi sợ lắm rồi, sắc mặt trắng bệch nói: "Phải làm gì bây giờ a, bọn họ sẽ không tập bể chiếc xe đấy chứ?"
"Yên tâm đi, không sao!"
Diệp Thu vỗ vai tài xế xe taxi, anh nhếch miệng cười, sau đó trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Một đám tráng hán lập tức bao vây Diệp Thu.
"Các cậu là?"
Diệp Thu quét mắt nhìn đám tráng hán này một cái, nghi hoặc nói.
"Thằng ranh, cậu đã chọc phải người không nên chọc, làm chuyện không nên làm, bây giờ mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến!"
Tráng hán dẫn đầu nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
Sau đó, tráng hán dẫn đầu vẫy tay một cái.
Hai tên tráng hán trong số đó trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Thu, trói cánh tay Diệp Thu lại rồi đi tới chiếc xe bánh mỳ màu trắng ở trước mặt.
Diệp Thu không có phản kháng.
Bởi vì anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn tìm mình gây rắc rối.
Nhưng thế cũng dễ tìm hiểu nguồn gốc, bóp chết sạch các uy hiếp.
Cứ thế,
Diệp Thu bị hai tráng hán đưa lên xe.
Chiếc xe vừa khởi động.
Đầu anh liền bị bịt kín bởi một miếng vải đen.
Hai tay hai chân cũng bị người ta lấy dây thừng buộc chặt.
Nếu mà là người bình thường bị buộc như này, về cơn bản thì sẽ là mặc người ta chém giết rồi.
Nhưng Diệp Thu lại không hoang mang tí nào, trong đầu yên lặng nhớ kỹ những lần rẽ ngoặt của chiếc xe, cùng với thời gian chạy.
Cứ thế, khoảng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng chiếc xe đã dừng lại.
Hai gã tráng hán phụ trách trông trừng Diệp Thu, đầu tiên là gỡ khăn trùm đầu màu đen trên đầu Diệp Thu, sau đó dẫn Diệp Thu xuống xe.
Nhìn cảnh vật trước mặt.
Diệp Thu nhíu mày.
Bởi vì giờ phút này anh đang đứng ở cổng của một công xưởng bỏ hoang không biết tên.
Lại nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh, nếu không có gì bất ngờ thì.
Công xưởng bỏ hoang này chắc là nằm ở ngoại thành của Giang Châu.
Về phần cụ thể chỗ nào, thì không thể nào biết được.
Diệp Thu nhìn tráng hán dẫn đầu, nghi hoặc nói: "Xin hỏi, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội người nào vậy?"
"Nhóc con, cậu đã đắc tội một người mà cậu vĩnh viễn không đắc tội nổi, nếu kiếp sau mà có đầu thai thì nhất định phải nhớ cái giáo huấn này!"
Tráng hán dẫn đầu cười lạnh nói.
Sau đó anh ta vẫy tay một cái với hai tráng hán kia.
Hai tráng hán kia trực tiếp dựng Diệp Thu lên, đi vào trong cửa của nhà xưởng bỏ hoang.
Xem ra.
Nhà xưởng này đã bỏ hoang rất lâu rồi.
Bên trong mọc đầy cỏ dại, sắp cao bằng một người rồi.
Xuyên qua đám cỏ dại đó.
Đi tới nhà xưởng.
Tráng hán dẫn đầu cùng với hai tráng hán dựng Diệp Thu đi đều ngừng lại.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy ở chính giữa nhà xưởng bỏ hoang đó, giờ phút này đang có một thân ảnh đang đứng.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xanh.
Có bụng bia khá to, đeo cái dây vàng lớn, ăn mặc đúng kiểu nhà giàu mới nổi.
Nhìn thấy người đó.
Diệp Thu nhíu mày.
Bởi vì anh không quen người này, thậm chí còn chưa bao giờ gặp người này.
"Anh Cẩu, đã dẫn người tới rồi ạ!"
Tráng hán dẫn đầu bước nhanh lên phía trước, nhìn người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh, cung kính nói.
"Cậu ta có phản kháng không?"
Người đàn ông trung niên áo xanh quét mắt nhìn Diệp Thu một cái, thản nhiên hỏi.
"Không phản kháng, mọi chuyện đều suôn sẻ, sau khi cậu ta nhìn thấy chúng tôi thì đã khoanh tay chịu trói!"
Tráng hán dẫn đầu lắc đầu.
"Ồ?
Ha ha, coi như vẫn còn biết tự biết mình đấy nhỉ!"
Người đàn ông trung niên áo xanh lạnh lùng cười một cái, sau đó đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: "Nhóc con, cậu có biết là mình đã phạm phải sai lầm gì không?"
"Không biết!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Hay cho một câu không biết!"
Người đàn ông trung niên mặc áo xanh lạnh lùng cười một cái, nhìn Diệp Thu, sắc mặt âm trầm hỏi: "Cậu có biết câu lạc bộ Massage chân hoàng đế không?"
"Massage chân hoàng đế?"
Diệp Thu híp híp mắt, sau đó khóe miệng khóe nhếch lên một độ cong nghiền ngẫm: "Nói thế tức là, ông là người mà ông chủ của Massage chân hoàng đế phái tới?"
"Ha ha, cậu vẫn chưa quá ngu!"
Người đàn ông trung niên mặc áo xanh gật đầu cười lạnh, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn Diệp Thu, giọng điệu lạnh như băng nói: "Nhóc con, cậu rất ngông cuồng rất to gan nhỉ, vẫn mà đến cả câu lạc bộ Massage chân hoàng đế của ông chủ chúng tôi mà cũng dám đập?
Tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không?"
"Tôi từng cho ông chủ các ông cơ hội, là chính ông ta không biết quý trọng!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Á à đù mé, cái mạng nhỏ của cậu bây giờ đang nằm trong tay tôi, vậy mà vẫn dám kiêu ngạo như thế hả?
Nhóc con, sợ là cậu không biết chữ chết viết như nào đúng không?"
Người đàn ông trung niên áo xanh cắn răng, tức giận nói.
"Sao nào, ông chuẩn bị giết tôi à?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Giết cậu ư?
Thế thì dễ dàng cho cậu quá! Ông chủ chúng tôi có lệnh, nhất định phải khiến cho cậu sống không bằng chết, đau muốn chết!"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng cười một cái, trong mắt xoẹt qua một vệt tàn khóc, sau đó ông ta há mồm quát: "Người đâu!"
Nhất thời
Mười mấy tráng hán cầm gậy cao su trong tay đi vào nhà xưởng.
Người đàn ông trung niên áo xanh chỉ vào Diệp Thu, vẻ mặt hung hăng nói: "Đánh cho tôi, đánh thật mạnh vào, giữ lại hơi thở cuối cùng là được!"
"Vâng!"
Các tráng hán không nói hai lời, cầm gậy cao su vây xung quanh Diệp Thu, chuẩn bị ra tay với Diệp Thu.
Diệp Thu vừa nhìn cái dáng điệu này, tất nhiên là không có ý định ẩn tàng nữa rồi.
Nếu không, đường đường là vua của thế giới ngầm lại để cho một đám ma cà bông*(bụi đời) đánh, đấy mới là chuyện cười.
Chỉ thấy Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, hai cánh tay hai chân đồng thời phát lực.
Nhất thời, những sợi dây thừng còn đang trói chặt hai tay hai chân của Diệp Thu lại bị anh rất là ngang ngược giật đứt hết.
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người ở đây kinh hãi.
Dây thừng chắc như vậy, thô to như vậy, dùng để buộc trâu còn dư dả.
Nhưng Diệp Thu lại cậy mạnh dùng sức của mình giật đứt hết số dây thừng ấy, cái này phải cần bao nhiêu sức lực đây?
Nhưng mà, cái này không dọa được người đàn ông trung niên áo xanh.
Ông ta hung hăng ra lệnh cho các tráng hán: "Không cần lo lắng, lên hết, đánh cậu ta cho tôi!"
Theo tiếng ra lệnh của người đàn ông trung niên áo xanh.
Các tráng hán cũng không hề do dự, ào ào giơ gậy cao su lên, hung hăng quật về phía Diệp Thu.....