Huyết Bức ngồi xổm xuống bên cạnh Bạo Long, nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Tao cho mày một cơ hội cuối cùng nữa, chỉ cần chính miệng mày thừa nhận tiểu đội Thiên Võng là rác rưởi, sau đó quỳ xuống cầu xin tao tha thứ, tao có thể tha cho mày một mạng!"
"Tao... Tao vẫn là câu nói cũ, mày đừng mơ!"
Hơi thở của Bạo Long thoi thóp, nhưng vô cùng ngoan cố.
Thân là một cựu huấn luyện viên của đội đặc chủng Lang Nha, một người đã từng là quân nhân.
Trong từ điển của anh ta, không bao giờ có hai chữ 'nhận thua', hay là 'cầu xin tha thứ'.
Cho dù chết anh ta cũng phải chết trên mặt trận.
Tuyệt đối không khuất phục! Đây là nhiệt huyết nam nhi!
"Tốt tốt tốt lắm, Bạo Long, đây mày tự tìm đường chết, đừng trách tao không nhắc trước, tao tiễn mày lên đường vậy!"
“Không phải mày được gọi là sát thủ của tội ác sao? Sau khi mày chết, tao sẽ móc mắt của mày ra, giữ gìn thật tốt. Tao muốn cho mày thấy, tao đã phá hủy thế giới mà mày từng bảo vệ thế nào!"
Nói đến đây.
Trong mắt của Huyết Bức lóe lên một tia sát ý.
Ông ta trực tiếp vươn tay sờ ra sau lưng, lấy ra một con dao găm cực sắc, giơ lên cao, nhắm thẳng vào mắt của Bạo Long đâm xuống.
"Đội trưởng!"
Ba người Hắc La, Hồng Khổng Tước và Phì Miêu thấy vậy, lập tức hét lên đầy tuyệt vọng.
Giờ phút này bọn họ muốn xông tới đẩy Huyết Bức ra, cho dù là dùng cơ thể của mình để chặn đào này cũng được.
Nhưng mà.
Bọn họ không thể làm được.
Hồng Khổng Tước cùng Phì Miêu bị thương nặng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Còn Hắc La lại đang bị trói ở trên giường bệnh, không cử động được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, không cách nào ngăn cản.
Đừng hỏi có bao nhiêu tuyệt vọng.
Con dao găm sắc bén kia càng lúc càng gần đôi mắt của Bạo Long.
Nhìn thấy mũi dao sắp đâm vào.
"Vèo!"
Đột nhiên, một âm thanh như gió thoảng vụt qua.
Một hòn đá nhỏ bay trong không khí, bắn vào con dao găm trong tay của Huyết Bức.
Chỉ nghe "keng" một tiếng.
Sức mạnh kia làm cho con dao găm trong tay Huyết Bức bay ra ngoài.
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Sắc mặt của Huyết Bức lập tức trở nên u ám.
Ngay lúc này.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong phòng.
"Vừa đúng lúc!"
Chủ nhân của lời nói này.
Không phải ai khác.
Mà chính là Diệp Thu trước đó vẫn luôn im lặng.
Vốn là anh cũng muốn rèn luyện cho ba người của tiểu đội Thiên Võng một chút.
Bởi vì trước đây tiểu đội Thiên Võng đúng là quá thuận buồm xuôi gió, liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, nhận được vô số lời khen cùng danh tiếng.
Điều này sẽ làm cho bọn họ vô thức kiêu ngạo.
Cứ tiếp tục như vậy, nếu như không gặp phải kẻ địch mạnh hơn thì không sao, nhưng một khi gặp được, nhất định sẽ chịu thua thiệt! Vì vậy, Diệp Thu cũng muốn bọn họ chịu thiệt ở trong tay Huyết Bức một chút, gặp ít thất bại.
Sau này chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển trong tương lai của bọn họ.
Đây là lý do tại sao Diệp Thu biết rõ ba người nhóm Bạo Long không phải là đối thủ của Huyết Bức, nhưng anh không ra tay ngăn cản.
Mà bây giờ.
Mắt thấy tính mạng của Bạo Long gặp nguy hiểm.
Đương nhiên Diệp Thu không thể trơ mắt nhìn được nữa.
Cục đá vừa rồi là anh ném ra ngoài.
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Huyết Bức quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mặt đầy khinh thường nói: “Diệp Thu, có phải mày cho rằng tao không động thủ với mày, là bởi vì tao sợ mày đấy à? Mày còn dám xen vào chuyện của tao, thật sự là không muốn sống nữa phải không?"
"Bây giờ tôi chỉ cần xác nhận với ông một vấn đề!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Cái gì?"
Huyết Bức cau mày, lạnh lùng nói.
"Vụ án giết người hàng loạt, có phải ông làm không?"
Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
Mặc dù anh tiến hành rất nhiều loại suy đoán trước đó, cũng chắc chắn 100% rằng tên Huyết Bức này là hung thủ.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn muốn nghe chính miệng Huyết Bức tự thừa nhận.
"Là tao làm đấy, thế nào, mày có thể làm gì tao?"
Huyết Bức mặt đầy khinh thường nói.
"Đã như vậy thì dễ thôi!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó nhìn về phía Huyết Bức, nhàn nhạt nói: "Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, ông đã bị bắt!"
Nghe thấy vậy.
Huyết Bức hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó phá lên cười khinh bỉ: “Ha ha ha, Diệp Thu, mày đang kể chuyện cười sao? Ngay cả tiểu đội Thiên Võng nổi danh của tỉnh Thiên Nam cũng bị thua trong tay tao, bây giờ chỉ bằng mày mà còn muốn bắt tao sao? Chẳng lẽ mày còn chưa hiểu tình huống hiện tại của mình à?"
"Xin hỏi tình huống của tôi là gì vậy?"
Khóe miệng của Diệp Thu hơi nhếch lên, nghịch ngợm hỏi. . Truyện mới cập nhật
"Tình huống thế nào? Ồ, mày nói thử xem mày đang ở trong tình huống nào? Để tao nói thẳng cho mày biết, tiểu đội Thiên Võng ở trước mặt tao chỉ là thứ rác rưởi, mà mày ngay cả rác rưởi cũng không bằng, hiểu chứ?"
"Bây giờ, tao sẽ cho mày một cơ hội, lập tức quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu cầu xin tha thứ, như vậy có lẽ tao sẽ để cho mày chết một cách thật thoải mái. Nếu không, tao nhất định sẽ cho mày biết, trên thế giới này, còn có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết!"
Huyết Bức cực kỳ phách lối nói.
Sau khi đánh bại tiểu đội Thiên Võng một cách dễ dàng, lòng tự tin của ông ta đã muốn nổ tung rồi, hoàn toàn không xem Diệp Thu ra gì.
"Nếu ông cho tôi một cơ hội, vậy đương nhiên tôi cũng phải cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn đưa tay ra chịu trói, thế thì có lẽ ông sẽ đỡ đau đớn hơn đấy!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Tuy nhiên.
Nghe thấy lời này của Diệp Thu.
Nụ cười mỉa mai trên mặt của Huyết Bức càng đậm hơn, ông ta lập tức châm chọc nói: "Ha ha ha, Diệp Thu, mày không đi làm diễn viên hài cũng thật đáng tiếc đấy, thật là buồn cười, còn bảo tao ngoan ngoãn chịu trói sao? Mày cho rằng mày là ai? Mày xứng sao? Thứ rác rưởi như mày, chỉ cần chưa đến hai chiêu, tao đã có thể đánh mày tới nỗi mẹ ruột cũng không thể nhận ra đấy, hiểu chưa?"
"Không hiểu!"
Diệp Thu hờ hững lắc đầu.
"Mẹ kiếp, được lắm, nhóc con, gan to đấy, đây là chính mày tự tìm cách chết không thoải mái nhé, vậy thì đừng trách tao quá vô tình!"
Huyết Bức cười vô cùng khinh bỉ.
Ngay sau đó ông ta nghiêng đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu trên giường bệnh, mặt đầy ngông cuồng nói: “Cảnh sát Hàn, không phải cô nói tên nhóc này vô cùng lợi hại sao? Hôm nay tôi sẽ để cho cô thấy, tôi đánh cậu ta bầm dập đến cỡ nào. Tôi sẽ cho cô biết, cậu ta ở trước mặt tôi yếu đuối ra sao!"
Nói xong.
Huyết Bức lao thẳng về phía Diệp Thu.
Thấy cảnh tượng này.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Hàn Tiêu Tiêu cũng hiện đầy vẻ lo âu.
Vốn dĩ cô ta vẫn có lòng tin với Diệp Thu.
Nhưng sau khi nhìn thấy ba người nhóm Bạo Long hoàn toàn bại trận trước Huyết Bức.
Đột nhiên trái tim cô ta cảm thấy bất an.
Bởi vì năng lực của Huyết Bức thật sự quá mạnh.
Một chọi ba, mà lại có thể làm cho ba người của Bạo Long không có chút năng lực nào để chống đỡ.
Người xưa từng có một câu nói.
Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Giờ phút này, Hàn Tiêu Tiêu thật sự vô cùng lo lắng Huyết Bức chính là người giỏi đó.
Cô ta bất giác lo lắng cho sự an nguy của Diệp Thu.
Hơn nữa, một khi Diệp Thu lại bại trận trước Huyết Bức.
Như vậy xem như không ai có thể ngăn cản được ông ta cả.
Đến lúc đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều khó có thể thoát khỏi cái chết.
Cho nên vào thời điểm này.
Trái tim của Hàn Tiêu Tiêu đã dâng đến cổ họng...
Hoài Phương Vũ
ra ít quá
22/10/2021
"Tao... Tao vẫn là câu nói cũ, mày đừng mơ!"
Hơi thở của Bạo Long thoi thóp, nhưng vô cùng ngoan cố.
Thân là một cựu huấn luyện viên của đội đặc chủng Lang Nha, một người đã từng là quân nhân.
Trong từ điển của anh ta, không bao giờ có hai chữ 'nhận thua', hay là 'cầu xin tha thứ'.
Cho dù chết anh ta cũng phải chết trên mặt trận.
Tuyệt đối không khuất phục! Đây là nhiệt huyết nam nhi!
"Tốt tốt tốt lắm, Bạo Long, đây mày tự tìm đường chết, đừng trách tao không nhắc trước, tao tiễn mày lên đường vậy!"
“Không phải mày được gọi là sát thủ của tội ác sao? Sau khi mày chết, tao sẽ móc mắt của mày ra, giữ gìn thật tốt. Tao muốn cho mày thấy, tao đã phá hủy thế giới mà mày từng bảo vệ thế nào!"
Nói đến đây.
Trong mắt của Huyết Bức lóe lên một tia sát ý.
Ông ta trực tiếp vươn tay sờ ra sau lưng, lấy ra một con dao găm cực sắc, giơ lên cao, nhắm thẳng vào mắt của Bạo Long đâm xuống.
"Đội trưởng!"
Ba người Hắc La, Hồng Khổng Tước và Phì Miêu thấy vậy, lập tức hét lên đầy tuyệt vọng.
Giờ phút này bọn họ muốn xông tới đẩy Huyết Bức ra, cho dù là dùng cơ thể của mình để chặn đào này cũng được.
Nhưng mà.
Bọn họ không thể làm được.
Hồng Khổng Tước cùng Phì Miêu bị thương nặng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Còn Hắc La lại đang bị trói ở trên giường bệnh, không cử động được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, không cách nào ngăn cản.
Đừng hỏi có bao nhiêu tuyệt vọng.
Con dao găm sắc bén kia càng lúc càng gần đôi mắt của Bạo Long.
Nhìn thấy mũi dao sắp đâm vào.
"Vèo!"
Đột nhiên, một âm thanh như gió thoảng vụt qua.
Một hòn đá nhỏ bay trong không khí, bắn vào con dao găm trong tay của Huyết Bức.
Chỉ nghe "keng" một tiếng.
Sức mạnh kia làm cho con dao găm trong tay Huyết Bức bay ra ngoài.
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Sắc mặt của Huyết Bức lập tức trở nên u ám.
Ngay lúc này.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong phòng.
"Vừa đúng lúc!"
Chủ nhân của lời nói này.
Không phải ai khác.
Mà chính là Diệp Thu trước đó vẫn luôn im lặng.
Vốn là anh cũng muốn rèn luyện cho ba người của tiểu đội Thiên Võng một chút.
Bởi vì trước đây tiểu đội Thiên Võng đúng là quá thuận buồm xuôi gió, liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, nhận được vô số lời khen cùng danh tiếng.
Điều này sẽ làm cho bọn họ vô thức kiêu ngạo.
Cứ tiếp tục như vậy, nếu như không gặp phải kẻ địch mạnh hơn thì không sao, nhưng một khi gặp được, nhất định sẽ chịu thua thiệt! Vì vậy, Diệp Thu cũng muốn bọn họ chịu thiệt ở trong tay Huyết Bức một chút, gặp ít thất bại.
Sau này chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển trong tương lai của bọn họ.
Đây là lý do tại sao Diệp Thu biết rõ ba người nhóm Bạo Long không phải là đối thủ của Huyết Bức, nhưng anh không ra tay ngăn cản.
Mà bây giờ.
Mắt thấy tính mạng của Bạo Long gặp nguy hiểm.
Đương nhiên Diệp Thu không thể trơ mắt nhìn được nữa.
Cục đá vừa rồi là anh ném ra ngoài.
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Huyết Bức quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mặt đầy khinh thường nói: “Diệp Thu, có phải mày cho rằng tao không động thủ với mày, là bởi vì tao sợ mày đấy à? Mày còn dám xen vào chuyện của tao, thật sự là không muốn sống nữa phải không?"
"Bây giờ tôi chỉ cần xác nhận với ông một vấn đề!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Cái gì?"
Huyết Bức cau mày, lạnh lùng nói.
"Vụ án giết người hàng loạt, có phải ông làm không?"
Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
Mặc dù anh tiến hành rất nhiều loại suy đoán trước đó, cũng chắc chắn 100% rằng tên Huyết Bức này là hung thủ.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn muốn nghe chính miệng Huyết Bức tự thừa nhận.
"Là tao làm đấy, thế nào, mày có thể làm gì tao?"
Huyết Bức mặt đầy khinh thường nói.
"Đã như vậy thì dễ thôi!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó nhìn về phía Huyết Bức, nhàn nhạt nói: "Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, ông đã bị bắt!"
Nghe thấy vậy.
Huyết Bức hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó phá lên cười khinh bỉ: “Ha ha ha, Diệp Thu, mày đang kể chuyện cười sao? Ngay cả tiểu đội Thiên Võng nổi danh của tỉnh Thiên Nam cũng bị thua trong tay tao, bây giờ chỉ bằng mày mà còn muốn bắt tao sao? Chẳng lẽ mày còn chưa hiểu tình huống hiện tại của mình à?"
"Xin hỏi tình huống của tôi là gì vậy?"
Khóe miệng của Diệp Thu hơi nhếch lên, nghịch ngợm hỏi. . Truyện mới cập nhật
"Tình huống thế nào? Ồ, mày nói thử xem mày đang ở trong tình huống nào? Để tao nói thẳng cho mày biết, tiểu đội Thiên Võng ở trước mặt tao chỉ là thứ rác rưởi, mà mày ngay cả rác rưởi cũng không bằng, hiểu chứ?"
"Bây giờ, tao sẽ cho mày một cơ hội, lập tức quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu cầu xin tha thứ, như vậy có lẽ tao sẽ để cho mày chết một cách thật thoải mái. Nếu không, tao nhất định sẽ cho mày biết, trên thế giới này, còn có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết!"
Huyết Bức cực kỳ phách lối nói.
Sau khi đánh bại tiểu đội Thiên Võng một cách dễ dàng, lòng tự tin của ông ta đã muốn nổ tung rồi, hoàn toàn không xem Diệp Thu ra gì.
"Nếu ông cho tôi một cơ hội, vậy đương nhiên tôi cũng phải cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn đưa tay ra chịu trói, thế thì có lẽ ông sẽ đỡ đau đớn hơn đấy!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Tuy nhiên.
Nghe thấy lời này của Diệp Thu.
Nụ cười mỉa mai trên mặt của Huyết Bức càng đậm hơn, ông ta lập tức châm chọc nói: "Ha ha ha, Diệp Thu, mày không đi làm diễn viên hài cũng thật đáng tiếc đấy, thật là buồn cười, còn bảo tao ngoan ngoãn chịu trói sao? Mày cho rằng mày là ai? Mày xứng sao? Thứ rác rưởi như mày, chỉ cần chưa đến hai chiêu, tao đã có thể đánh mày tới nỗi mẹ ruột cũng không thể nhận ra đấy, hiểu chưa?"
"Không hiểu!"
Diệp Thu hờ hững lắc đầu.
"Mẹ kiếp, được lắm, nhóc con, gan to đấy, đây là chính mày tự tìm cách chết không thoải mái nhé, vậy thì đừng trách tao quá vô tình!"
Huyết Bức cười vô cùng khinh bỉ.
Ngay sau đó ông ta nghiêng đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu trên giường bệnh, mặt đầy ngông cuồng nói: “Cảnh sát Hàn, không phải cô nói tên nhóc này vô cùng lợi hại sao? Hôm nay tôi sẽ để cho cô thấy, tôi đánh cậu ta bầm dập đến cỡ nào. Tôi sẽ cho cô biết, cậu ta ở trước mặt tôi yếu đuối ra sao!"
Nói xong.
Huyết Bức lao thẳng về phía Diệp Thu.
Thấy cảnh tượng này.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Hàn Tiêu Tiêu cũng hiện đầy vẻ lo âu.
Vốn dĩ cô ta vẫn có lòng tin với Diệp Thu.
Nhưng sau khi nhìn thấy ba người nhóm Bạo Long hoàn toàn bại trận trước Huyết Bức.
Đột nhiên trái tim cô ta cảm thấy bất an.
Bởi vì năng lực của Huyết Bức thật sự quá mạnh.
Một chọi ba, mà lại có thể làm cho ba người của Bạo Long không có chút năng lực nào để chống đỡ.
Người xưa từng có một câu nói.
Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Giờ phút này, Hàn Tiêu Tiêu thật sự vô cùng lo lắng Huyết Bức chính là người giỏi đó.
Cô ta bất giác lo lắng cho sự an nguy của Diệp Thu.
Hơn nữa, một khi Diệp Thu lại bại trận trước Huyết Bức.
Như vậy xem như không ai có thể ngăn cản được ông ta cả.
Đến lúc đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều khó có thể thoát khỏi cái chết.
Cho nên vào thời điểm này.
Trái tim của Hàn Tiêu Tiêu đã dâng đến cổ họng...
Hoài Phương Vũ
ra ít quá
22/10/2021
2
Hồ Văn Thuận
quá dở!!!
30/10/2021