Mà người đứng đầu của ngôi nhà Ánh Dương, thậm chí còn có quyền lực vô cùng mạnh mẽ ở thành phố Giang Châu, địa vị cũng vô cùng cao, vênh váo tự đắc, khó có thể tiếp cận được. Người bình thường, căn bản không dám đi trêu chọc…
Diệp Thu lái xe, anh đi đến cổng vào của ngôi nhà Ánh Dương, định lái xe tiến vào.
Mà đúng lúc này.
Một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, trên tay cầm dùi cui điện, đưa tay chặn xe của Diệp Thu lại: "Dừng lại, anh đang làm gì vậy?"
Diệp Thu hạ cửa kính xe xuống, anh nhàn nhạt nói: "Tôi có một cô bé muốn gửi đến ngôi nhà Ánh Dương!"
"Có thủ tục trước hay không?"
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lưu Điềm Điềm trong xe, lạnh lùng hỏi.
"Có!"
Âu Dương Hạo lập tức lấy một bộ hồ sơ từ trong ngực ra, đưa cho nhân viên bảo vệ.
Đây là giấy chứng tử của ba mẹ cô bé mà ở cục cảnh sát anh ta đã sắp xếp cho Lưu Điềm Điềm, cũng như các thủ tục liên quan để chứng minh Lưu Điềm Điềm là trẻ mồ côi.
Dù sao muốn tiến vào cô nhi viện, những thủ tục này là cần thiết.
Vì vậy Âu Dương Hạo đã chuẩn bị trước mọi thứ, để không có vấn đề gì xảy ra.
Thật đúng là suy nghĩ thấu đáo.
Sau khi bảo vệ nhận túi hồ sơ, anh ta thản nhiên lật qua lật lại, mở ra liếc nhìn một cái, sau đó ném qua một bên, chế nhạo nói: “Anh đưa cho tôi các giấy tờ giả phải không? Thứ tôi nói không phải là những thủ tục này!"
"Vậy thì anh muốn những thủ tục gì?"
Diệp Thu cau mày, anh nghi ngờ hỏi.
"Giấy chứng nhận của phó viện trưởng Vương của chúng tôi! Chỉ có cái này mới có thể vào được, nếu không, cho dù các giấy tờ khác có hoàn thiện đến đâu cũng không được tiến vào nơi này!"
Nhân viên bảo vệ khinh thường nói.
"Nếu tôi nhớ không lầm, quốc gia quy định chỉ cần chứng minh được mình là trẻ mồ côi, thủ tục đầy đủ thì có thể vào cô nhi viện. Tại sao phải cần có sự đồng ý của phó viện trưởng Vương của các anh cơ chứ?"
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, anh lạnh lùng hỏi.
"Đó là ở nơi khác! Ngôi nhà Ánh Dương của chúng tôi khác với các trại trẻ mồ côi khác. Mục tiêu hỗ trợ chính của chúng tôi là ở thành phố Giang Châu và là trại trẻ mồ côi tiêu chuẩn hàng đầu trên khắp cả nước. Vì vậy, tiêu chuẩn tiếp nhận trẻ mồ côi của chúng tôi đương nhiên cao hơn các trại trẻ mồ côi khác. Chúng tôi chỉ chấp nhận những đứa trẻ có điều kiện tốt, đây là quy tắc của phó viện trưởng Vương. Vì vậy, trừ khi anh có thể tìm được phó viện trưởng Vương của chúng tôi và nhận được sự đồng ý của ông ấy. Nếu không, hai người cũng nên quay trở về đi!"
Nhân viên bảo vệ rất kiêu ngạo nói.
Xét cho cùng, với tư cách là nhân viên bảo vệ của ngôi nhà Ánh Dương, theo bản năng, anh ta sẽ có cảm giác mình ưu việt, có tài trí hơn người khác!
Nghe xong những lời mà nhân viên bảo vệ nói, sắc mặt Diệp Thu lập tức ảm đạm, trong ánh mắt anh hiện ra một chút giận dữ.
Phải biết rằng, Lưu Điềm Điềm, đứa trẻ này mồ côi cả ba lẫn mẹ, hoàn cảnh vô cùng đáng thương.
Cho dù đây có phải là nhà phúc lợi do nhà nước thành lập hay là một trại trẻ mồ côi thì tất cả mục đích đều sẽ là để mang đến cho những đứa trẻ này một mái ấm, để chúng cảm nhận được bản thân mình đang được ở nhà một lần nữa.
Ở nơi này, vốn dĩ ai cũng được ngang hàng với nhau.
Nhưng bây giờ, ngôi nhà Ánh Dương này thậm chí còn chia trẻ mồ côi thành nhiều tầng lớp khác nhau.
Chỉ những đứa trẻ mồ côi có điều kiện tốt mới được vào, điều kiện không tốt thì không được vào.
Đây không phải là hành động phân biệt đối xử với đám trẻ hay sao?
Một đứa trẻ mồ côi hay là một món hàng để bọn họ giao dịch?
Trong lúc nhất thời, một ngọn lửa bừng lên trong lòng Diệp Thu.
Với tính tình của anh, những chuyện thực sự tầm thường sẽ không khiến anh tức giận.
Nhưng sự việc này quả thực đã chạm vào điểm mấu chốt của anh!
"Phó viện trưởng Vương của các người đang ở đâu?"
Diệp Thu nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
"Anh muốn gặp ư, cũng được thôi, nhưng nếu muốn gặp thì phải bỏ tiền ra!"
Nhân viên bảo vệ đưa tay phải của mình ra, cười lạnh nói.
"Tiền gì?"
Diệp Thu cau mày.
"Tiền dẫn đường, anh đưa cho tôi ba triệu đồng, tôi dẫn anh đi gặp phó viện trưởng của chúng tôi. Đương nhiên, nếu như anh nguyện ý cho tôi nhiều tiền hơn thì ở trước mặt phó viện trưởng Vương tôi cũng có thể nói giúp anh vài câu. Có khi chuyện này sẽ được thực hiện!"
Nhân viên bảo vệ nhếch miệng tự mãn nói.
Nhìn thấy những câu nói thành thục như vậy của nhân viên bảo vệ, loại chuyện tương tự này, e rằng anh ta cũng đã làm không ít.
Chẳng trách khi anh vừa mới đến, anh ta đã nói thẳng rằng cần giấy chứng nhận sự đồng ý của phó viện trưởng Vương mới được.
Không ngờ nhân viên bảo vệ ở đây lại dựa vào loại chuyện này để kiếm thêm tiền cho mình! Rõ ràng, phó viện trưởng Vương này cũng không phải là người tốt. Ngay cả nhân viên bảo vệ này cũng giống như vậy!
Trong phút chốc, khuôn mặt của Diệp Thu trở nên rất lạnh lùng, dường như anh sắp nổi giận.
"Tinh tinh tinh!"
Mà đúng lúc này, từ phía sau xe vang lên một tiếng huýt sáo.
Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo truyền vào trong xe của Diệp Thu.
“Nhìn kìa, chiếc xe van phía trước, rốt cuộc cậu có đi hay không? Không đi thì nhanh chóng tránh qua một bên, đừng đứng đấy cản đường người khác. Ông đây còn đang có việc gấp, nếu cậu không nhanh chóng tránh ra thì ông đây sẽ lập tức đập nát xe nát bét này của cậu. Cậu có tin hay không?"
Nghe được những lời nói ấy, cả Diệp Thu và Âu Dương Hạo đang ngồi trong xe đều cau mày, sau đó bọn họ nhìn về phía sau xe qua gương chiếu hậu.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Land Rover Range Rover đậu ở phía sau xe van của Diệp Thu, rõ ràng là bọn họ cũng đang có ý định đi vào trại trẻ mồ côi.
Lúc này, cửa kính của chiếc Range Rover đang mở.
Một người đàn ông hói với khuôn mặt dữ tợn vươn đầu ra, hét lớn vào mặt Diệp Thu: “Này, người trước mặt có phải là bị điếc không? Các người không nghe thấy ông đây nói cái gì sao? Mau nhanh chóng cút đi, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!"
"Một chiếc xe van mà lại muốn cản đường ông đây, thật đúng là không biết sống chết!"
Những người đàn ông càng mắng càng khó nghe.
Nghe vậy, Âu Dương Hạo đang ngồi trong xe lập tức tái mặt, nhìn Diệp Thu hỏi: "Đại ca, anh có muốn em giúp anh đối phó với anh ta hay không?"
"Không cần, đang đi trên đường chó sủa với cậu, chẳng lẽ cậu còn có thể quay lại cắn một cái hay sao?"
"Đại ca, ý của anh là gì?"
Âu Dương Hạo nghi ngờ hỏi.
"Sáng nay tôi dậy hơi sớm, tôi ngủ trước một chút!"
Diệp Thu ngáp một cái, sau đó trực tiếp lật cửa sổ, dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương Hạo cũng sửng sốt, sau đó anh ta lắc đầu cười.
Tính tình của đại ca thật sự là không thể nói nổi. Lúc này rồi mà anh không phát điên với người đàn ông kia hay sao?
Nghĩ đến chuyện này, Âu Dương Hạo nhìn về phía Lưu Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm, hôm nay cháu ngủ có ngon không? Nào, nếu không thì ngủ thêm một lát đi!"
"Như vậy có được không ạ?"
Lưu Điềm Điềm hỏi một cách lo lắng.
Dù sao thì người đàn ông phía sau chửi ầm lên trông vô cùng hung dữ.
Điều này làm cho Lưu Điềm Điềm vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Không sao đâu, có chú cùng chú Diệp ở đây, không ai có thể làm tổn thương cháu. Nào, mau ngoan ngoãn đi ngủ đi!"
Âu Dương Hạo xua tay, cười nói.
Lập tức hai người dựa vào ghế ngồi, trực tiếp nhắm mắt lại.
Nhân viên bảo vệ đứng bên xe van nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng sửng sốt...