Bầu không khí dường như bất ngờ ngưng đọng lại.
Ở đây ngoại trừ Diệp Thu, đám người Lâm Thanh Nhã đều sững sờ.
Nụ cười trên mặt Điền Hiểu Đông lập tức cứng lại, run rẩy hỏi: "Tiểu Tôn, cậu...Cậu vừa nói cái gì?
Cậu nói lại một lần cho tôi nghe, đừng đùa với tôi!"
"Điền tổng, tôi không có nói đùa, tài khoản của công ty chúng ta đã bị người hack rồi, tất cả tiền vốn đều bị chuyển đi, mạng của công ty hoàn toàn tê liệt."
"Còn cả những chuyện đen tối mà trước kia công ty chúng ta lén giấu khách hàng làm, bao gồm chúng ta trốn thuế lậu thuế, làm giả sổ sách, tất cả đều bị phơi bày rồi."
"Bây giờ khách hàng đang nhao nhao yêu cầu đền tiền, còn muốn lên toàn kiện chúng ta, còn bên phía đầu tư thì như kiểu đã thương lượng trước rồi vậy, họ đồng loạt ngừng đầu tư."
"Còn nữa bên phía cục công thương vừa mới gọi điện tới, bọn họ sẽ lập tức tới công ty chúng ta kiểm tra và niêm phong, công ty chúng ta không chống nổi nữa rồi!"
Thư ký khóc nức nở nói.
"Cái này....Cái này không thể nào! Điều này là không thể nào! Tôi không tin!"
Sắc mặt Điền Hiểu Đông lập tức cực kỳ khó coi, vẻ mặt không thể tin gào thét.
"Điền tổng, những gì có thể nói tôi đã nói rồi, tin hay không là ở anh, dù sao thì vừa nãy người ở công ty chúng ta đã chạy hết rồi!"
"Tôi khuyên anh cũng mau chạy đi, dù sao anh là pháp nhân công ty lại là ông chủ, một khi những bằng chứng phạm tội của công ty chúng ta làm bị chứng thực, tối thiểu cũng phải phán anh hai mươi năm a, nhân lúc bây giờ cảnh sát còn chưa tìm anh, anh mau chạy nhanh đi, không nói nữa, tôi chạy trước đây...." Nói xong.
Thư ký bên kia cúp máy luôn, chạy trốn.
Nghe âm thanh cắt đứt kết nối truyền ra từ trong điện thoại.
Điền Hiểu Đông lập tức ngu ngốc ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng, như là bị sét đánh trúng vậy, ong ong vang lên.
Vào giờ phút này, anh ta đã ngây cả người.
Công ty đang tốt đẹp sao đột nhiên lại thành ra như này?
Điều Hiểu Đông càng nghĩ càng không hiểu.
Mà vào lúc này, anh ta chợt nhớ ra lời Diệp Thu nói trước đó.
Vì thế anh ta vội vàng nhìn về phía Diệp Thu, trừng mắt với Diệp Thu, tức giận nói: "Là anh! Là anh làm có đúng không?
Anh đã làm cho công ty của tôi phá sản có đúng không?"
"Điền tổng, anh không thể nói như thế được, anh có bằng chứng gì chứng minh là tôi làm thế?
Sao tôi có thể có năng lực lớn như thế được chứ?
Dù sao thì, anh là công ty lớn một năm thu vào được triệu tệ a, tôi chẳng qua chỉ là một người con rể ở rể nhà họ Lâm mà thôi!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
"Chính là anh, chắc chắn là anh, nếu không thì tại sao vừa nãy anh lại nói công ty của tôi lập tức sắp phá sản hả?
Anh chính là kẻ đầu sỏ đó!"
Hai mắt Điền Hiểu Đông đỏ bừng trừng mắt nhìn Diệp Thu, vô cùng tuyệt vọng mà hét lên.
"Sao anh không nghe hiểu tiếng người vậy?
Đã nói là không phải tôi rồi, nếu không tin, anh có thể hỏi dì Triệu của anh, xem xem rốt cuộc tôi có năng lực đó không!"
Diệp Thu tựa trên ghế, sắc mặt bình thản nói.
"Dì Triệu, dì chắc chắn người con rể này của dì chỉ là một người con rể đi ở rể bình thường thật chứ?"
Điền Hiểu Đông vội vàng quay đầu nhìn về phía Triệu Thư Đình, trừng mắt quát.
"Cậu ta...Tôi...Tôi không biết a!"
Triệu Thư Đình mờ mịt lắc đầu.
"A!!! Tôi đã bị bà hại chết rồi!"
Điền Hiểu Đông ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Vào giờ phút này, anh ta sắp khóc ra rồi.
"Được rồi, đừng ở đây gào khóc thảm thiết nữa, nếu tôi mà là anh, tôi đã chạy nhanh đi rồi, bằng không nếu mà bị bắt, thế thì chính là hai mươi năm!"
Diệp Thu trợn trắng mắt liếc Điền Hiểu Đông một cái, cười lạnh nói.
"Đúng đúng đúng, chạy trốn, tôi phải mau chóng chạy trốn!"
Điền Hiểu Đông gật đầu, mặt tái mét. Sau đó đến cả mẹ ruột anh ta cũng không để ý, không nói hai lời, cuống cuồng chạy ra ngoài quán cà phê.
Nhưng mà.
Anh ta vừa chạy ra ngoài quán cà phê.
Thì còi cảnh sát bất ngờ vang lên.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước mặt Điền Hiểu Đông.
Điền Hiểu Đông thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, đang định quay đầu chạy trốn thì bị cảnh sát từ trên xe cảnh sát xông lên đè xuống mặt đất.
Mà một màn này.
Triệu Thư Đình, Lưu Quyên, và cả Lâm Thanh Nhã đang ngồi bên cửa sổ nhìn rõ mồn một.
Ba người phụ nữ nhất thời sợ ngây người, nửa ngày cũng không nói ra lời nào.
Rõ ràng một khắc trước, Điền Hiểu Đông còn là ông chủ công ty hăng hái, một giây sau thoắt cái trở thành tù nhân.
Loại chuyển biến cực lớn này, cho dù là ai thì trong lúc nhất thời cũng khó mà phản ứng lại được.
Cho đến khi cảnh sát đã nhét Điền Hiểu Đông vào xe cảnh sát mang đi.
"Con của tôi a!"
Chỉ thấy Lưu Quyên tên tâm phế liệt khóc hét lên một tiếng.
Sau đó bà ta như nổi điên, đứng dậy xông ra ngoài quán cà phê, ý đồ đuổi theo xe cảnh sát để cứu con mình.
Thế nhưng, bà ta vừa mới xông đến cửa quán cà phê.
Bởi vì bà ta chạy quá gấp cũng không nhìn rõ dưới chân, lúc mà xuống bậc thang ở cửa một chân không có giẫm chắc, cả người trực tiếp lao đầu ngã xuống đất.
Mà lần này ngã không nhẹ, Lưu Quyên hôn mê ngay tại chỗ.
Nhân viên phục vụ quán cà phê nhanh chóng gọi 120 gọi tới xe cứu thương đưa người đi.
Cứ như vậy.
Mẹ con nhà họ Điền vốn còn đang kiêu ngạo ngang ngược.
Một người vào cục cảnh sát, trở thành tù phạm, đối mặt với tai ương hai mươi năm tù.
Một người vào bệnh viện, sống chết chưa biết.
Sự xoay chuyển của vận mệnh, thật sự là quá nhanh! Trong lúc nhất thời, Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đều ngây người.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Triệu Thư Đình, vẻ mặt suy tư hỏi: "Mẹ, mẹ thấy chênh lệch giữa con và Điền Hiểu Đông, bây giờ còn lớn không?
Nếu như mẹ vẫn muốn đưa Lâm Thanh Nhã cho anh ta, thế thì sợ là phải đợi hai mươi năm sau đấy!"
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt Triệu Thư Đình nhoáng cái biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, cắn răng nói: "Cậu....Cậu đợi tôi trở về rồi tôi sẽ tính sổ với cậu sau!"
Nói xong, Triệu Thư Đình trực tiếp đứng dậy, cầm túi, tức giận đi ngoài quán cà phê.
Đến lúc này.
Trên bàn chỉ còn lại hai người Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã.
"Bà xã, chúng ta về nhà đi?"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nháy nháy mắt, mỉm cười hỏi.
"Ừ!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê....Trên đường về nhà.
Lâm Thanh Nhã im lặng cả nửa ngày, bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Thu hỏi: "Chuyện kia, rốt cuộc có phải là anh làm không?"
"Chuyện nào cơ?"
Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.
"Vì sao công ty của Điền Hiểu Đông sẽ phá sản?
Có phải là anh làm không?"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
"Không phải a, anh nào có cái năng lực ấy a! Bà xã, anh là người thế nào, em còn không rõ sao!"
Diệp Thu lắc đầu, mỉm cười nói.
"Nhưng mà...Vì sao anh có thể biết trước là công ty của anh ta sẽ phá sản chứ?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nghi ngờ nói.
"Anh nói bừa đấy, ai biết thằng nhóc kia lại ngấm ngầm làm nhiều chuyện xấu như vậy a, phỏng chừng là ông trời cũng chướng mắt, cho nên đã trừng trị anh ta, đấy chắc là báo ứng đi!"
Diệp Thu nhún vai, vẻ mặt vô tội nói.
"Thật không phải anh hả?"
Lâm Thanh Nhã vẫn hơi nghi ngờ hỏi.
"Chắc chắn không phải là anh, bã xã, nếu anh mà có thực lực đấy, anh còn đi làm con rể ở rể à?
Em nói có đúng không?"
Diệp Thu mỉm cười hỏi.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu như nghĩ tới điều gì đó, cô cũng cảm thấy Diệp Thu nói có lý, cho nên không truy hỏi nữa...