Ông ta thật sự đã muốn khóc lắm rồi!
Bây giờ ông ta mới biết, Diệp Thu chỉ đang mong ông ta chết thảm mà thôi! Nghĩ tới đây.
Vương Đông Đào chỉ hận không thể tát mình mấy cái thật mạnh.
Nếu ông ta sớm biết được chuyện này thì có nói gì ông ta cũng sẽ không giao hộp trà đó.
Bây giờ lại ở đây la hét.
Chẳng những không thể lấy lòng Diệp Thu mà ngược lại còn bị Triệu Khôn Sơn bắt quả tang.
Cả tang vật cũng bị tịch thu.
Lần này, thật sự là cho dù miệng mọc đầy người ông ta thì cũng không thể giải thích rõ ràng được nữa rồi.
"Triệu... Cục trưởng Triệu, ngài nghe tôi giải thích đi!"
Vẻ mặt Vương Đông Đào vô cùng đau khổ, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Được rồi, ông không cần nói gì nữa!"
Triệu Khôn Sơn khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: "Vương Đông Đào, ông nghe thật kỹ những gì tôi sắp nói. Bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, kể từ giờ trở đi, ông sẽ chính thức bị cách chức. Hai ngày tiếp theo cứ đợi ở nhà đi đừng có mà lộn xộn đấy, tiếp nhận sự điều tra của cơ quan, ông có nghe rõ chưa?"
Nghe thấy thế.
Sắc mặt Vương Đông Đào nhanh chóng thay đổi, hai chân ông ta trở nên mềm nhũn, tê liệt ngồi sụp xuống đất.
Đầu óc ông ta lúc này chỉ còn ông ông vài tiếng, sau đó hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì.
Ông ta biết, điều này cũng nói lên rằng ông ta đã tiêu đời rồi! Sở trưởng cũng vừa rút lui.
Tiếp theo, các ban ngành khác sẽ điều tra xem ông ta có tham ô hay nhận hối lộ không.
Mà một khi đã bị điều tra thì những chuyện thất đức mà ông ta làm trước đây chắc chắn cũng sẽ bị khui ra hết.
Lần này, không chỉ khó bảo vệ cho Ô Sa.
Mà sợ rằng nửa đời còn lại của ông ta cũng phải sống trong ngục tù.
Nghĩ tới đây.
Vương Đông Đào thật sự cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vội vàng quay sang nhìn Diệp Thu, ý muốn bảo anh hãy nói giúp mình một chút.
"Đừng nhìn tôi, có rất nhiều chuyện đều là ông tự làm tự chịu, không thể oán trách người khác được. Mà kết quả hôm nay cũng đều là báo ứng của họ, vì thế hãy nhanh chóng tiếp nhận sự chế tài đi!"
Diệp Thu cười lạnh lên tiếng.
Anh cũng sẽ không nói giúp Vương Đông Đào đâu.
Đối với những người bại hoại như ông ta, đương nhiên là anh chỉ mong họ bị diệt trừ một cách thỏa đáng.
Dù sao thì giữ lại một người như thế thì sẽ tiếp tục hình tượng cảnh sát trong lòng nhân dân.
Cảnh sát vì bảo vệ nhân dân mà canh giữ hội này, họ đã hi sinh quá nhiều.
Có biết bao cảnh sát tốt như thế, thậm chí còn có người dùng thân mình để bảo vệ sự an nguy của dân chúng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, những người bại hoại như Vương Đông Đào lại bôi đen cảnh sát.
Để những người cảnh sát tốt kia bị dính líu, mang lên lưng một tiếng xấu không đáng có. Vì thế mới nói những người giống như Vương Đông Đào thật sự không xứng làm cảnh sát.
Vì thế chỉ có thể cách chức ông ta thì mới có thể gọi là hả hê lòng dân! Cũng đừng giữ lại ông ta, để ông ta tiếp tục gieo họa cho cảnh sát, gieo họa cho dân chúng.
Thấy Diệp Thu từ chối quả quyết như thế.
Vương Đông Đào liền biết lần này ông ta đã hoàn toàn tiêu đời.
Điều này làm cho sắc mặt ông ta giờ phút này khó coi như vừa giẫm phải phân vậy.
Cả người ông ta vô lực tê liệt ngồi trên đất, trông vô cùng tuyệt vọng.
"Cậu Diệp, cậu không sao chứ?"
Triệu Khôn Sơn vội vàng đi tới trước mặt Diệp Thu, đưa mắt nhìn Diệp Thu, quan tâm hỏi.
"Tôi không sao!"
Diệp Thu mỉm cười khoát khoát tay.
"Vậy không biết bây giờ cậu có thời gian đi đến sở cảnh sát cùng tôi một chuyến không? Có vụ án khẩn cấp, thật sự không được phép chậm trễ!"
Triệu Khôn Sơn có chút ngượng ngùng lên tiếng.
"Lại đến sở cảnh sát sao?"
Diệp Thu nghe thấy thế cũng chỉ cười bất lực.
Nói thật anh đã sắp xem nó nhưng bóng ma tâm lý trong lòng mình rồi.
Trước đây cứ hở một chút mà bị Hàn Tiêu Tiêu đưa về sở cảnh sát.
Bây giờ khi vừa nghe thấy mấy chữ này, anh theo bản năng sẽ sinh ra cảm giác kháng cự nó.
"Cậu Diệp, lần này không giống với lần trước, tôi mời cậu đến cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra, thân phận không giống nhau!"
Đương nhiên là Triệu Khôn Sơn cũng biết tại sao Diệp Thu lại có phản ứng như thế, nhanh chóng vội vàng giải thích.
"Được rồi, vậy thì mau đi thôi!"
Diệp Thu nhún nhún vai, không biết nên nói gì.
"Cậu Diệp, mời cậu đi bên này!"
Triệu Khôn Sơn nhìn thấy Diệp Thu đồng ý, cảm thấy vô cùng kích động vội vàng làm động tác mời sau đó bắt đầu đi trước dẫn đường.
Diệp Thu cũng nhanh chóng theo sát phía sau, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Bên trong phòng lúc này cũng chỉ còn mỗi Vương Đông Đào đang ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Ông ta cũng được tính là bị quả báo.
Cục cảnh sát thành phố.
Xét xử chân chính có thể sẽ tới trễ nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt! Hai người cùng nhau ra khỏi cục cảnh sát.
Sau đó, Diệp Thu ngồi lên xe của Triệu Khôn Sơn, nhanh chóng đi thẳng tới cục cảnh sát thành phố.
Nhắc tới cũng không biết làm sao. Bây giờ Diệp Thu đang im lặng ngồi trên xe cảnh sát.
Đầu tiên là ngồi xe cảnh sát tới đây, hôm nay lại ngồi lên xe cảnh sát rời đi.
Nếu là người bình thường thì sẽ không chịu nổi một đãi ngộ tốt như thế!
Diệp Thu đã cảm thấy quen thuộc từ lâu. . ngôn tình ngược
Đi tới trước cửa cục cảnh sát thành phố.
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Khôn Sơn, hai người nhanh chóng đi vào bên trong.
Đúng lúc này, một cô gái có thân hình vô cùng bốc lửa, ngực vểnh mông cong nhanh chóng đi tới.
Vòng eo nhỏ bé, hơn nữa còn có đôi chân thon dài thẳng tắp kia, cho dù giờ phút này cô gái đó đang mặc đồng phục cảnh sát thế nhưng vẫn không thể che giấu được vóc dáng hoàn hảo của mình.
Hiển nhiên đây là một người vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa điểm đặc biệt ở đây chính là Diệp Thu biết người này.
Người này không phải ai khác mà chính là nữ cảnh sát thích bạo lực, sống vô cùng ngay thẳng kia, Hàn Tiêu Tiêu.
Kể từ sau chuyện lần trước, quan hệ giữa Diệp Thu và Hàn Tiêu Tiêu đã hòa hoãn không ít, căn bản đã ít mâu thuẫn đi.
Bây giờ có thể nói làm mối quan hệ giữa hai người họ cũng thân thiết như bạn bè.
Cho nên giờ phút này khi gặp lại Hàn Tiêu Tiêu, Diệp Thu cũng không cảm thấy bài xích mà ngược lại còn toét miệng cười, sau đó lên tiếng chào hỏi Hàn Tiêu Tiêu: "Cảnh sát Hàn, cô vẫn khỏe chứ?"
"Diệp Thu?"
Sau khi Hàn Tiêu Tiêu nhìn thấy Diệp Thu, cô ta cảm thấy có hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Tại sao anh lại ở đây? Có phải lại phạm phải chuyện gì rồi không?"
Nghe thấy thế, trên trán Diệp Thu nhanh chóng xuất hiện một vạch đen, không nói nên lời.
Thì ra trong lòng của Hàn Tiêu Tiêu, anh chính là một người chỉ biết gây rối!
"Hàn Tiêu Tiêu, cô đừng vô lễ như thế, cậu Diệp tới đây để trợ giúp cho việc phá án!"
Triệu Khôn Sơn vội vàng trợn mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, lên tiếng khiển trách.
"Trợ giúp cho việc phá án sao?"
Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy khó tin hỏi ngược lại.
"Chính là vụ án bây giờ!"
Triệu Khôn Sơn gật đầu một cái, nghiêm túc lên tiếng.
"Cục trưởng, ngài không nói đùa chứ? Diệp Thu chỉ là một người bình thường, anh ta mà biết chuyện gì chứ? Vụ án này chính là một vụ trọng án vô cùng khó giải quyết ở thành phố Giang Châu, sau ngài có thể để một người bình thường tham gia vào vụ án này chứ?"
Vẻ mặt Hàn Tiêu Tiêu hiện lên vẻ khó tin, nghi ngờ hỏi lại.
"Cậu Diệp đây cũng không phải người bình thường, cậu ấy chính là một quân sự mà bên trên đã cử xuống!"
Triệu Khôn Sơn lắc đầu một cái, ngay sau đó sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, nhìn Hàn Tiêu Tiêu, luôn miệng dặn dò: "Trong khoảng thời gian này, có thể là cậu Diệp sẽ thường xuyên ra vào sở cảnh sát của chúng ta. Tôi biết trước đây cậu ấy đã làm không ít chuyện không hay thế nhưng bởi vì đây là tình huống đặc biệt, tôi hy vọng cô có thể nhận rõ việc này. Lấy đại cuộc làm trọng, đừng ến gây phiền phức cho cậu Diệp. Nếu không sẽ ảnh hưởng tới quá trình phá án của cậu Diệp, tôi sẽ hỏi tội cô ngay đấy!"
"Tôi..." Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên không biết nên nói gì.
Bây giờ cô ta có cảm giác bản thân mình không có nhiệm vụ gì, ngược lại Diệp Thu lại trở thành một chuyên gia. Điều này khiến lòng cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ có thể tức giận liếc Diệp Thu một cái.
Thấy thế, Diệp Thu cũng lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.
Dù sao thì có thể tận mắt nhìn thấy Hàn Tiêu Tiêu chịu thua, thật sự cũng không dễ dàng gì!