Lần này đồng nghĩa với việc cậu ta đã tự đào một cái hố chôn chính mình.
Khi đánh cược trước mặt nhiều người như thế.
Vốn dĩ cậu ta định bẫy Lâm Thanh Nhã.
Cuối cùng kẻ rơi vào bẫy lại là chính mình.
Bây giờ dù cậu ta có muốn chơi xấu nuốt lời cũng không kịp nữa.
Dù sao vừa rồi lúc cá cược.
Những lời cậu ta nói, mọi người đều nghe thấy cả rồi.
Hơn nữa, chính Lâm Quốc Đống, gia chủ nhà họ Lâm còn là người phán xử.
Cậu ta dám nuốt lời chắc?
Cậu ta có thể nuốt lời chắc?
Vừa nghĩ đến đây.
Lâm Vĩ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cậu ta đã từng phải gặm phân một lần rồi.
Cảm giác đó thật sự là sống không bằng chết.
Nếu bắt cậu ta phải đi ăn thứ đó thêm một lần nữa.
Chắc chắn cậu ta sẽ chết luôn trong nhà vệ sinh mất! Không được.
Phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế mới được.
Nghĩ đến đây.
Con ngươi Lâm Vĩ liếc qua liếc lại, cuối cùng ánh mắt cậu ta rơi xuống người Diệp Thu.
Cùng lúc đó.
Một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu ta! Vì thế.
Cậu ta không hề do dự mà vội vàng chỉ vào Diệp Thu, nhìn người nhà họ Lâm có mặt tại đây, bẻ lái nói: “Tạm thời chưa nói đến chuyện cá cược vội, Diệp Thu trở về một cách kỳ lạ như thế, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy đáng nghi sao?”
“Tuy bản thân anh ta nói là nhà họ Tiêu thả anh ta về nhưng lỡ như anh ta đang nói dối thì sao?”
“Lâm Vĩ, cậu bớt nói linh tinh đi!”
Lâm Thanh Nhã lườm Lâm Vĩ, lạnh lùng nói.
“Tôi nói linh tinh sao?”
“Ha ha!”
Lâm Vĩ cười khẩy, sau đó, cậu ta nhìn chằm chằm Diệp Thu, vặn hỏi: “Diệp Thu, anh nói đi, sao anh quay về được?”
“Nhà họ Tiêu để tôi về!”
Diệp Thu bình thản nói.
“Nhảm nhí!”
Lâm Vĩ nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó cậu ta nhìn mọi người trong sảnh, cười khẩy nói: “Mọi người có tin không?”
“Nhà họ Tiêu sẽ bỏ qua cho một kẻ có khả năng là hung thủ giết hại cậu chủ Tiêu sao?”
“Dù Diệp Thu không phải hung thủ thật sự, nhưng trước đó anh ta cũng từng nảy sinh mâu thuẫn với cậu chủ nhà họ Tiêu, sao nhà họ Tiêu có thể bỏ qua cho anh ta chứ?”
“Theo cháu thấy, rõ ràng là Diệp Thu tự trốn về thì có!”
Ầm! Lời Lâm Vĩ nói lập tức dấy lên cơn chấn động trong lòng mọi người.
Dù sao việc Diệp Thu đột ngột trở lại vốn đã rất kỳ lạ.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy hơi nghi ngờ.
Mà hiện tại, khi vừa có Lâm Vĩ dẫn dắt, bọn họ lập tức đều cảm thấy Lâm Vĩ nói rất có lý.
“Bảo sao một thằng oắt như cậu có thể bình yên vô sự quay về, thì ra là trốn về!”
Lâm Thế Hải nhìn Diệp Thu, cười mỉa nói.
“Diệp Thu, đồ vô dụng này, sao mày lại cứ phải trốn về hả, lẽ nào mày muốn dẫn tai hoạ về nhà họ Lâm để hại tất cả mọi người trong nhà họ Lâm chắc?”
Lưu Phương cũng vội vàng thêm dầu vào lửa.
Sau khi hai vợ chồng bọn họ nói như thế.
Đám người có mặt tại đây cũng đều nhìn chằm chằm Diệp Thu, ánh mắt hàm chứa sự phẫn nộ.
Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy hành động này của Diệp Thu rất có thể sẽ hại bọn họ, hại cả nhà họ Lâm.
Mà điều này chính là hiệu quả mà Lâm Vĩ muốn.
Cậu ta vội thừa thế xông lên: “Hành động quay trở về này của Diệp Thu chắc chắn sẽ khiến nhà họ Tiêu tức giận, một khi nhà họ Tiêu phát giận, tìm tới tận nhà, chắc chắn đến lúc đó, không một thành viên nào của nhà họ Lâm có thể may mắn thoát khỏi hết!”
Vốn dĩ người nhà họ Lâm đã đủ tức giận rồi, vừa nghe Lâm Vĩ nói câu này, ánh mắt bọn họ như hận không thể giết chết Diệp Thu! “Diệp Thu, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”
“Nhà họ Lâm đối xử với cậu không hề tệ bạc, sao cậu lại muốn hại nhà họ Lâm hả?”
“Diệp Thu, đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, cậu cứ phải hại nhà họ Lâm phải tan cửa nát nhà mới vừa lòng hả dạ hả?”
“Diệp Thu, cậu mau cút về nhà họ Tiêu đi, mình cậu chết thì không sao nhưng đừng có liên luỵ đến cả nhà họ Lâm!”
… Trong phút chốc.
Mọi người đều dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn Diệp Thu, giận dữ quát lên.
Nghe những lời này.
Diệp Thu vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt anh cũng rất thản nhiên.
Vì ở cả cái nhà họ Lâm này, người duy nhất anh quan tâm chỉ có Lâm Thanh Nhã và thứ duy nhất anh quan tâm chính là thái độ của Lâm Thanh Nhã.
Còn những người khác, trong mắt anh, bọn họ chẳng khác gì không khí.
Tuy nhiên.
Diệp Thu thấy không sao.
Nhưng Lâm Thanh Nhã lại hoàn toàn không thể nghe nổi nữa, cô dùng ánh mắt hung dữ trừng Lâm Vĩ, lạnh lùng nói: “Lâm Vĩ, cậu đừng có ở đó mà cố ý làm trò doạ dẫm người khác nữa!”
“Tôi cố ý làm trò doạ dẫm người khác?”
“Chẳng lẽ đấy không phải sự thật à?”
“Hành động này của Diệp Thu sẽ hại tất cả mọi người nhà họ Lâm!”
Lâm Vĩ cười mỉa nói.
Sau đó, cậu ta vội nhìn Lâm Quốc Đống, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ông nội ơi, Diệp Thu trốn về chắc chắn sẽ khiến nhà họ Tiêu tức giận, đến khi nhà họ Tiêu tìm tới tận cửa để tính sổ, tất cả đều đã muộn rồi! Đứng trên lập trường vì nhà họ Lâm, cũng là vì sự an toàn của tất cả mọi người trong nhà họ Lâm, cháu đề nghị, bây giờ chúng ta phải lập tức trục xuất Diệp Thu ra khỏi nhà họ Lâm và cắt đứt mọi quan hệ với anh ta!”
“Ông nội, không được!”
Lâm Thanh Nhã biến sắc, vội vàng khuyên can.
Lâm Quốc Đống nhíu mày, sau đó nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Diệp Thu, bây giờ tôi sẽ nghiêm túc hỏi cậu, rốt cuộc cậu về đây bằng cách nào?”
“Nhà họ Tiêu để tôi về!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Cậu nói thật sao?”
Vẻ mặt Lâm Quốc Đống lập tức sa sầm.
“Là thật!”
Diệp Thu vẫn rất bình tĩnh trả lời.
“Thật cái con khỉ ấy!”
Lâm Vĩ khinh bỉ liếc mắt nhìn Diệp Thu, cười mỉa nói: “Nếu lời anh nói là thật, hôm nay tôi cmn sẽ nằm trong nhà vệ sinh ăn cứt, không ăn no căng tuyệt đối không ra ngoài!”
“Ồ?”
“Thật à?”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười đùa giỡn.
“Phải, nhưng đó là điều không thể xảy ra đâu, vì chắc chắn là anh đã trốn về!”
Lâm Vĩ vô cùng tự tin nói.
Sau đó cậu ta nhìn đám người nhà họ Lâm, tiếp tục thổi gió: “Thưa mọi người, nếu chúng ta còn không đuổi Diệp Thu đi, đợi đến khi nhà họ Tiêu tìm tới tận cửa, cho rằng nhà họ Lâm chúng ta đang bao che cho Diệp Thu, vậy thì lúc đó nhà họ Lâm sẽ xong đời, cho nên, ai ủng hộ đuổi Diệp Thu đi, vui lòng giơ tay!”
“Tôi ủng hộ đuổi Diệp Thu đi!”
“Tôi cũng ủng hộ, cái thằng Diệp Thu chỉ biết hại người này, cút ra khỏi nhà họ Lâm ngay lập tức!”
“Diệp Thu hại người hại mình, hạng người này không thể giữ lại được!”
… Trong thoáng chốc.
Mọi người đều nhao nhao giơ tay bày tỏ thái độ.
Hiển nhiên, bọn họ đều lo chuyện của Diệp Thu sẽ liên luỵ tới bản thân.
Điều này khiến Lâm Vĩ lập tức cảm thấy rất đắc ý, cậu ta nhìn Diệp Thu, nói với giọng cực kỳ ngạo mạn: “Diệp Thu, nghe thấy chưa?”
“Đây là ý của tất cả mọi người, đây là nguyện vọng của tất cả mọi người, anh còn không mau cút đi, cái thứ chỉ biết hại người này!”
Nói xong, cậu ta vội vàng nhìn Lâm Quốc Đống, đề xuất: “Ông nội ơi, ông cũng nghe thấy tiếng lòng của mọi người rồi, ông hãy ra quyết định luôn đi ạ!”
“Ông nội ơi, không được đâu, xin ông tin Diệp Thu, Diệp Thu…” Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã lập tức thay đổi, cô vẫn muốn nói đỡ cho Diệp Thu.
Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Quốc Đống ngắt lời.
Lâm Quốc Đống lúc này trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Diệp Thu, cậu còn lời nào muốn nói không?”
“Cây ngay không sợ chết đứng!”
Diệp Thu nói một cách bình thản.
“Hay cho câu cây ngay không sợ chết đứng!”
Nét mặt Lâm Quốc Đống đột nhiên sa sầm, ông ta lạnh lùng nói: “Diệp Thu, đầu tiên cậu gây sự với nhà họ Tiêu, gây ra hoạ lớn, cuối cùng cậu còn không biết thành thật ở lại nhà họ Tiêu chịu phạt mà còn dám trốn về, kéo cả mối hoạ này về nhà họ Lâm, cậu đúng là thứ chỉ biết hại người, để cậu không liên luỵ đến cả nhà họ Lâm, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cậu…” Tuy nhiên.
Lâm Quốc Đống còn chưa nói xong.
Đúng lúc này.
Ngoài cổng biệt thự đột nhiên xuất hiện một bóng người to béo.
Đám người nhà họ Lâm thấy thế đều sững sờ.
Vì bóng người đó không phải ai khác.
Mà chính là gã quản gia nhà họ Tiêu vừa tới lúc trước, Tiêu Phúc.