Bốn người Diệp Thu không tách nhau ra nữa, cùng ngồi chung trên một chiếc xe, do Phì Miêu dẫn đường, tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi lần xe đến một ngã rẽ.
Bạo Long sẽ dừng xe lại, để Phì Miêu phân biệt được mùi thơm, sau đó tiếp tục lái xe dựa theo phương hướng Phì Miêu nói.
Không thể không nói.
Khứu giác của Phì Miêu thật sự quá đỉnh.
Cậu ta thật sự có thể ngửi thấy mùi nước hoa còn lưu lại trong không khí.
Về điểm này.
Cho dù là Diệp Thu cũng cảm thấy hâm mộ.
Không có cách nào khác cả, có một số thứ là thiên phú bẩm sinh.
Cho dù có cố gắng đến đâu cũng vô dụng thôi.
Cứ như vậy.
Dưới sự dẫn đường của Phì Miêu.
Cả nhóm tiến vào một khu phố cũ của Giang Châu, dừng trước một khách sạn có tên là "Bốn mùa xanh thẳm".
"Chắc chắn là nơi này sao?"
Diệp Thu hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn cái khách sạn nhỏ có vẻ cũ nát này, nghi ngờ hỏi.
"Chính là chỗ này, khứu giác của tôi không thể sai được, mùi nước hoa trên người của phóng viên Tống đã biến mất ở đây!"
Phì Miêu gật đầu, vô cùng khẳng định nói.
Diệp Thu suy tư một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra phát định vị trên WeChat, nhàn nhạt nói: "Nếu đã như vậy thì tất cả xuống xe thôi!"
Ngay lập tức nhóm người bọn họ xuống xe, đi vào khách sạn này.
Nói là khách sạn.
Nhưng thật ra lại gần giống như một nhà trọ nhỏ.
Khung cảnh rất đơn sơ.
Ở quầy lễ tân có một người đàn ông đeo kính, mặc áo ngắn tay màu trắng.
Bên cạnh còn có hai người phụ nữ trang điểm rất đậm.
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ.
Vừa cười vừa nói, người đàn ông đeo kính đang định làm gì đó với hai người phụ nữ kia.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu cùng ba người nhóm Bạo Long bước vào.
"Ôi chao, có người đến!"
Hai người phụ nữ kia vội vàng đánh vào bàn tay hư hỏng của người đàn ông đeo kính.
Sắc mặt của người đàn ông đeo kính nhất thời biến đổi, cực kỳ khó chịu đứng lên, liếc nhìn đám người Diệp Thu rồi hỏi với một thái độ cực kỳ tồi tệ: “Chuyện gì? Muốn đặt phòng luôn hay là thuê phòng theo giờ? Lấy thẻ căn cước ra!"
"Ông chủ các ông có ở đây không?"
Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.
"Ông đây chính là ông chủ, anh đang tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông đeo kính liếc nhìn Diệp Thu, cực kỳ phách lối hỏi.
"Có thể cho chúng tôi xem camera giám sát nơi này của các ông được không?"
Diệp Thu khá lịch sự hỏi.
“Các anh không phải đến thuê phòng? Vậy thì ở đây nói nhảm với tôi làm cái gì, nhanh đi ra ngoài mau, thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Còn đòi xem camera giám sát của chúng tôi nữa chứ, cũng không tự nhìn thử xem mình là thứ gì! Coi mình là cảnh sát sau? Mau cút ngay?
Người đàn ông đeo kính nghe thấy Diệp Thu cùng những người khác không phải đến thuê phòng, thái độ lập tức trở nên cực kỳ kém, hùng hùng hổ hổ nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu hơi nhướng mày lên.
Mà Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước ở sau lưng đều có tính tình nóng nảy, vốn vì Hắc La bị bắt nên bọn họ mới kiềm nén cơn giận trong bụng lại.
Bây giờ ông chủ của khách sạn này còn nói những lời như vậy.
Hai người họ nhất thời không nhịn được.
“Này, sao ông lại nói chuyện như vậy hả? Chúng tôi đang muốn thương lượng với ông, thái độ của ông là sao đây hả? Người như ông còn mở cửa làm ăn cái gì chứ?"
Phì Miêu bước tới trước, trừng mắt nhìn ông chủ khách sạn, tức giận hỏi.
"Cậu làm cái gì vậy? Ở chỗ của tôi mà phách lối cái gì? Nơi này ông đây mở nên thích thái độ thế đấy thì sao? Ngay cả khách sạn cũng ở không nổi thì cậu còn mong ông đây dùng thái độ gì đối xử với các cậu? Mau cút đi, đừng làm tôi khó chịu!"
Ông chủ khách sạn liếc nhìn Phì Miêu, cực kỳ ngạo mạn nói.
Ông ta đã mở khách sạn ở gần đây hơn mười năm rồi, là dân địa phương chính gốc, có nhiều mối quan hệ thân cận quanh khu phố này.
Hai giới Hắc Bạch của nơi này ông ta quen biết cả.
Chính vì sau lưng có người làm chỗ dựa cho nên ông ta nói năng cực kỳ ngang tàng, không hề nể mặt ai cả.
"Ôi chao, cái tính khí hung hăng này. Đây là lần đầu tiên anh Phì thấy một người phách lối như vậy đấy. Đừng ngăn cản tôi, hôm nay dù thế nào anh Phì đây cũng sẽ dạy cho ông ta một bài học!"
Sắc mặt Phì Miêu sa sầm, xắn tay áo định xông lên.
Thấy vậy, Bạo Long vội vàng đưa tay kéo Phì Miêu lại.
Nếu để cho cậu ta động tay động chân thì chuyện hôm nay sẽ rất phức tạp.
“Á à, dạy ông đây làm người sao? Chỉ dựa vào cậu? Có bản lĩnh hôm nay cậu động thử để tôi xem thử nào, nếu ông đây để cho cậu đi ra khỏi đây, tôi liền mang họ của cậu đấy!"
Ông chủ khách sạn kia liếc nhìn Phì Miêu, mặt đầy khinh thường nói.
"Mẹ kiếp! Buông em ra, em muốn cùng ông ta hơn thua!"
Phì Miêu tức giận hét lên.
Nhưng có Bạo Long kéo cậu ta, cho nên trong chốc lát cậu ta không thể thoát khỏi được.
Diệp Thu hít sâu một hơi, kiên nhẫn nhìn ông chủ khách sạn nói: "Ông chủ, chúng tôi không có ý gì khác cả, chỉ muốn xem camera giám sát của ông thử thôi. Bởi vì vừa rồi chúng tôi đã làm mất đồ ở gần đây, cho nên muốn nhìn thử có phải bị rơi ở chỗ này không, mong ông xem xét tạo điều kiện!"
“Rơi đồ sao? Vậy cậu cứ đi tìm cảnh sát đi, tôi tạo điều kiện gì được cho các cậu? Chuyện này có liên quan gì đến ông đây không? Tôi vẫn là câu nói kia, muốn thuê phòng thì lấy thẻ căn cước ra, nếu không thì lập tức cút khỏi đây. Muốn xem camera giám sát sao, không có cửa đâu!"
Ông chủ khách sạn liếc nhìn Diệp Thu, khinh thường nói.
"Nói như vậy nghĩa là, dù có làm thế nào cũng vô dụng sao?"
Diệp Thu hơi híp mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Anh vốn muốn dùng cách thức giao tiếp thông thường để giải quyết vấn đề này.
Nhưng anh chợt phát hiện ra, trên đời này không phải ai cũng có thể giao tiếp được, cũng không phải ai cũng có thể nói phải trái cả! Chuyện này làm cho Diệp Thu cũng cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
“Sao, còn muốn động thủ ở nơi này của ông à? Nhóc con, mày có tin hay không, chỉ cần hôm nay mày dám ở địa bàn của ông đây ngang ngược, ông đây nhất định sẽ kêu người ta đánh chết bọn mày. Cũng không nhìn thử ở đây là địa bàn của ai, thừa dịp bây giờ tâm trạng của ông đây tốt, mau cút ra ngoài cho ông, có lẽ còn có thể giữ được cái mạng đấy. Nếu không, đừng trách ông đây không khách khí!"
Ông chủ khách sạn cười khinh bỉ, cực kỳ ngông cuồng nói.
"Dầu muối gì cũng không chịu!"
Diệp Thu thất vọng lắc đầu, sau đó lùi lại hai bước, phất tay với Bạo Long.
Bạo Long lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Thu, trực tiếp thả Phì Miêu ra.
"Ha ha ha, lần này không ai ngăn cản anh Phì đây nữa rồi!"
Phì Miêu mặt đầy hưng phấn xoay cổ tay, ngay sau đó nhìn về phía ông chủ khách sạn, nhếch mép nói: "Tên khốn, vừa rồi còn đe dọa ghê lắm cơ mà, để hôm nay anh Phì đây xem thử ông rốt cuộc có thể đe dọa đến mức nào!"
Vừa dứt lời.
Phì Miêu đã sải thẳng bước vọt đến trước quầy lễ tân.
Đừng thấy dáng người mập mạp của Phì Miêu nặng gần hai trăm năm mươi cân mà xem thường.
Dù sao cậu ta cũng đã từng tập luyện, cơ thể hết sức nhanh nhẹn, tốc độ cũng tương đối nhanh.
Ông chủ khách sạn còn chưa kịp phản ứng lại.
Phì Miêu đã xông tới trước mặt ông ta.
Điều này khiến cho sắc mặt của ông chủ khách sạn thay đổi trong nháy mắt, hai mắt trợn lên nhìn thẳng vào Phì Miêu, lạnh giọng mắng: "Tên mập chết tiệt, mày muốn làm gì?"
"Làm gì sao? Đương nhiên là giúp ông mở mang đầu óc, nhân tiện dạy dỗ cái miệng của ông một chút!"
Khóe miệng của Phì Miêu nhếch lên, sau đó không nhiều lời, nhấc bàn tay to lớn của cậu ta lên, đánh mạnh vào mặt của ông chủ khách sạn...