"Vâng! Thầy yên tâm!"
Matsushima Kazuki vội vàng đứng thẳng dậy, vô cùng kính trọng đảm bảo.
Thấy vậy.
Chiaki Kanzaki gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng họp mà không hề quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Chiaki Kanzaki.
Matsushima Kazuki quay đầu lại nhìn về hướng những võ sư đang kêu rên, khóe miệng cong lên một nụ cười chế nhạo.
Ngay lập tức, anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Hà Điền, Chủ tịch Hiệp hội, giơ chân giẫm mạnh vào ngực ông.
Vốn Hà Điền vừa bị Chiaki Kanzaki đánh đến trọng thương, một cú đá này làm ông phun máu ngay tại chỗ.
"Chủ tịch Hà!"
Tất cả võ sư có mặt ở đây khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đều hiện lên một ngọn lửa tức giận.
Giờ phút này, bọn họ thực sự muốn lao vào liều mạng cùng Matsushima Kazuki.
Tuy nhiên, Chiaki Kanzaki thật sự quá lợi hại, đều đem bọn họ đánh ngã xuống đất, bây giờ thậm chí đứng lên còn không nổi chứ đừng nói gì đến việc phải liều mạng!
"Nếu không muốn tự chuốc khổ vào thân thì tất cả im lặng lại cho tôi!"
Matsushima Kazuki quay đầu quét mắt nhìn vào đám người, sau đó cúi đầu nhìn về phía Hà Điền, mặt đầy khinh thường nói: "Rác rưởi chính là rác rưởi, cặn bã chính là cặn bã mà thôi, ngoan cố chống đối, còn không biết tự lượng sức mình. Cho nên cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận bị chà đạp đâu, còn dám đòi chống lại Karate của Nhật Bản? Thật nực cười!"
Nói xong.
Matsushima Kazuki lại hung hăng đá vào ngực Hà Điền.
"Phốc!"
Hà Điền lại tiếp tục phun ra hai ngụm máu đen.
Càng làm cho ông ta vốn đã bị trọng thương, nay còn nặng hơn, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Đồ phế vật, nếu có bản lĩnh thì đứng lên đấu với tôi xem nào! Không dám đánh lại à! Thứ võ thuật Trung Hoa rác rưởi này đúng thật là quá yếu ớt mà!"
Matsushima Kazuki khinh thường rêu rao.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp nhấc chân lên đạp mạnh vào cánh tay của Hà Điền.
Chỉ nghe âm thanh "Rắc rắc".
Cánh tay phải của Hà Điền bị Matsushima Kazuki giẫm nát ngay tại chỗ.
"A!"
Tiếng hét đau đớn của Hà Điền vang lên khắp phòng họp.
Các vị đại sư võ thuật thật sự rất tức giận khi thấy vậy.
Nếu ánh mắt có thể giết người được thì ngọn lửa trong mắt họ đã khiến Matsushima Kazuki chết cháy từ lâu.
Thật sự quá đáng hận!
"Chà, đường đường là Chủ tịch Hiệp hội Võ thuật Giang Châu, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, cực kỳ rác rưởi!"
Matsushima Kazuki cười khinh thường, sau đó cúi đầu nhìn xuống Hà Điền, cười lạnh nói: "Nếu ông không muốn phí công vô ích nãy giờ thì hãy ngoan ngoãn giao tên nhóc mang khẩu trang kia ra đây. Như thế chắc có lẽ ông sẽ giữ lại được chân tay của mình đấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Cậu... đừng hòng!"
Hà Điền cắn răng, cố nén cơn đau, quật cường nói.
“Mạnh miệng quá nhỉ, rất tốt!”
Matsushima Kazuki cười lạnh một tiếng.
Sau đó anh ta lại giơ chân lên, đạp vào cánh tay trái của Hà Điền.
Chỉ nghe một âm thanh "Rắc rắc" rõ ràng khác".
Cánh tay trái của Hà Điền cũng bị Matsushima Kazuki giẫm nát tại chỗ.
Một tiếng hét xuyên tim lại vang lên lần nữa.
Những đại sư đang có mặt tại đây thực sự sắp khóc.
Chủ tịch Hiệp hội Võ thuật Giang Châu mà lại bị sỉ nhục và hành hạ đến như vậy.
Đây là sự sỉ nhục đối với tất cả những võ sư Giang Châu bọn họ!
"Có giao người ra không!"
Trong mắt Matsushima Kazuki lóe lên tia lạnh lẽo, hỏi tiếp.
"Mày! Đừng! Mơ!"
Hà Điền nghiến răng nghiến lợi, vẫn kiên quyết nói.
"Tôi thấy ông thật sự rượu mời không uống muốn uống rượu phát!"
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Matsushima Kazuki, vừa nhấc chân phải lên, định đá một cú thật mạnh vào đầu của Hà Điền.
"Không muốn này!"
Các vị võ sư thấy vậy, trên mặt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng mà.
Ngay khi cú đá của Matsushima Kazuki chuẩn bị rơi vào đầu của Hà Điền.
Con ngươi của Matsushima Kazuki chợt xoay chuyển, đột nhiên thu chân phải lại, cười giễu cợt nói: "Chỉ như thế này thôi thì thật sự quá hời cho ông rồi, hơn nữa cũng không có lợi gì cho tôi, trước hết cứ giữ cái mạng này lại cho ông!"
Nói xong.
Matsushima Kazuki đưa tay ra hiệu cho đàn em ở phía sau, rồi chỉ tay về phía đại sư Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư đang nằm trên mặt đất, cười lạnh nhếch mép nói: "Mang hai lão già này tới đây cho tôi!"
“Matsushima, mày định làm gì? Sư phụ Thích Ngôn và đạo sĩ Hướng Hư không phải là thành viên của Hiệp hội Võ thuật Giang Châu chúng tôi, bọn họ không liên quan gì đến chuyện này, mày không được chạm vào bọn họ!"
Mạc Côn trợn mắt nhìn Matsushima Kazuki gầm lên.
"Đừng kích động, tôi chẳng qua chỉ định bắt hai người bọn họ làm con tin thôi. Nghe nói Thiếu Lâm và Võ Đang có địa vị rất cao trong giới võ thuật Trung Hoa. Có hai người bọn họ làm con tin hẳn có thể gây ảnh hưởng đến Hiệp hội các người nhỉ!"
Matsushima Kazuki nói với vẻ chế nhạo.
"Rốt cuộc mày muốn làm cái quái gì!"
Mạc Côn rống lên với đôi mắt đỏ bừng.
"Rất đơn giản, tôi cho Hiệp hội Võ thuật các người một ngày, mang tên nhãi đeo khẩu trang kia tới địa bàn của chúng tôi ở Giang Châu. Nếu một ngày sau, tôi không thấy được cậu ta, hậu quả các người tự tính đi!"
Matsushima Kazuki cười lạnh nói.
Lập tức, anh ta chỉ vào Hà Điền ở dưới chân, nói với lũ đàn em: "Đem lão già dưới chân tôi cùng hai người kia mang đi"
"Vâng!"
Những người đàn ông mặc đồ Karate gật đầu, sau đó lần lượt bước lên phía trước, mang đạo trưởng Hướng Hư, đại sư Thích Ngôn và chủ tịch Hiệp hội Hà Điền lên khỏi mặt đất, đưa ra khỏi phòng họp.
Chứng kiến cảnh này, vẻ mặt của các võ sư đang có mặt tại đây đầy tuyệt vọng và bất lực.
Bọn họ muốn ngăn lại, nhưng lại không thể làm gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người bọn họ bị mang đi.
Lúc sắp rời khỏi.
Matsushima Kazuki quay đầu nhìn các cao thủ võ lâm, cười châm chọc nói: "Tôi khuyên thứ cặn bã các người sau nay đừng luyện thứ võ thuật Trung Hoa vớ vẩn gì đó nữa, rác rưởi thì chính là rác rưởi mà thôi, Karate của Nhật bản chúng tôi mới là đệ nhất thế giới!"
Nói xong.
Matsushima Kazuki quay đầu bỏ đi một cách ngạo mạn.
Các võ sư lúc này vô cùng tức giận, không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể cực kỳ không cam lòng mà nện xuống sàn nhà.
Sau khi Matsushima Kazuki rời đi.
Tất cả các cao thủ võ lâm đều nhìn Mạc Côn, xôn xao mở miệng hỏi: "Quán chủ Mạc, chúng ta phải làm sao đây?"
"Đúng vậy quán chủ Mạc, chủ tịch cùng hai vị đại sư Thích Ngôn, Hương Hư đều đã bị bắt đi. Nếu không cứu bọn họ sẽ gặp nguy hiểm mất!"
"Quán chủ Mạc, ông mau nghĩ biện pháp nhanh lên đi!"
Nghe những lời này.
Mạc Côn cắn răng, hít sâu một hơi rồi nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể tự mình ra mặt nghĩ biện pháp đi mời cậu ta xuất hiện thôi, sợ rằng chỉ có cậu ta mới có thể cứu được chủ tịch và hai sư phụ!"
"Có phải là người anh hùng đeo khẩu trang đã đánh bại Matsushima Kazuki ngày hôm đó không?"
võ sư Quyền Anh Triệu Hách, hỏi theo bản năng.
"Không sai, chính là cậu ta!"
Mạc Côn gật đầu đáp.