Bốn người họ đã sẵn sàng để chờ xem trò cười của Diệp Thu.
Ngay sau đó.
Lý Nguyên Phổ trở lại với một hộp phấn trắng, ông ta đưa nó cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhận lấy nó, lấy ra một viên phấn, sau đó anh đi tới phía trước viên đá màu tím, dùng phấn trắng vẽ lên bề mặt của nó.
Khoảng một phút sau.
Diệp Thu đặt viên phấn trong tay xuống, sau đó nhìn Lý Nguyên Phổ, thản nhiên nói: "Lấy máy cắt đến đây, có thể bắt đầu cắt đá theo đường tôi vẽ ở bên trên.”
Nghe xong.
Lý Nguyên Phổ và cả bốn bậc thầy Mạc Hữu Càn đều nhìn vào viên đá.
Vừa nhìn vào.
Cả bốn người Mạc Hữu Càn đột nhiên không nhịn được bật cười.
Bởi vì những đường nét Diệp Thu vẽ trên đá bằng phấn thực sự rất lộn xộn.
Có thể miêu tả như sau, đông một đường, tây một đường, trên một đường ngang và dưới một đường dọc.
Nếu thực sự cắt đá theo đường vẽ này.
Cả viên đá sẽ bị cắt thành rất nhiều mảnh vụn.
Như thế mà không làm hỏng khối phỉ thuý ở bên trong thì mới là lạ ấy.
“Chậc chậc chậc, thành tích cược đá của cậu đúng là không hề bình thường chút nào nhỉ, cậu đang vẽ cái gì đây?”
“Bùa đuổi quỷ à?”
“Này, rốt cuộc cậu có hiểu về cắt đá không đấy?”
“Có ai làm như cậu sao?”
“Nếu cắt theo đường mà cậu vẽ trên viên đá thì khối ngọc phỉ thuý bên trong cũng bị cắt thành đá vụn rồi còn gì?”
“Tới lúc đó thì còn có giá gì nữa chứ! "
Mạc Hữu Càn lắc đầu, hỏi với giọng điệu đầy khinh bỉ.
"Có một số người rất thích giả vờ như là mình hiểu mặc dù mình chả hiểu gì cả, những đường kẻ này thật sự quá nực cười rồi, tôi cắt đá mấy chục năm mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy đường vẽ để cắt đá như thế này đâu, thật đúng là khác người mà, nói thật này, tìm một đứa nhóc tiểu học cũng vẽ đẹp hơn cậu!”
Liễu Đồng Linh cũng cười nhạo nói.
Còn thầy Triệu và thầy Hồng ngồi ở một phía khác.
Thì càng không cần phải nói.
Ánh mắt hai người họ nhìn Diệp Thu thậm chí còn như thể đang nhìn một thằng thần kinh.
Nói tóm lại, trong mắt bốn người họ.
Diệp Thu lúc này chả khác nào một trò hề cả.
Lại còn ngu dốt hết nấc nữa chứ.
Tuy nhiên.
Lý Nguyên Phổ lại không nghĩ như vậy.
Trong lòng ông ta.
Diệp Thu là một vị thần.
Vì vậy, dù có thế nào, ông ta cũng sẽ chọn tin tưởng Diệp Thu.
"Tôi sẽ đi sắp xếp máy cắt!"
Lý Nguyên Phổ vội vàng gật đầu, chuẩn bị quay đi.
Thấy vậy.
Mạc Hữu Càn và ba người còn lại cũng ngơ cả người.
“Lão Lý, ông điên à?”
“Đừng bảo là ông định cắt theo mấy cái đường vạch này thật đấy nhớ?”
“Tôi dùng đầu mình để thề, nếu cắt theo mấy đường vẽ này thì chắc chắn khối phỉ thuý bên trong sẽ bị phá huỷ hoàn toàn!”
Mạc Hữu Càn gấp gáp bước tới ngăn cản Lý Nguyên Phổ và thuyết phục ông.
“Phải đó, tôi chuyên nghiệp hơn thằng nhóc này nhiều, sao ông không nghe tôi nói mà lại nghe lời thằng nhóc này chứ?”
Liễu Đồng Linh nhìn Lý Nguyên Phổ với vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
"Có một số chuyện tôi không thể giải thích rõ với bà được, nhưng bà sẽ sớm biết thôi, đến lúc đó, bà sẽ nhận ra sự nghi ngờ của mình đối với cậu Diệp lúc này là buồn cười đến mức nào!”
Lý Nguyên Phổ nói rất chắc chắn.
Sau đó, ông cho người hầu khiêng máy cắt qua.
Dù sao thì ông ta cũng là một bậc thầy cược đá.
Máy cắt đá vốn là vật dụng cần được chuẩn bị sẵn trong nhà ông, tuyệt đối không thể thiếu được.
Đặt máy xuống xong, cắm phích điện vào.
Diệp Thu đứng dậy ôm viên đá màu tím và ngồi xuống trước máy cắt.
Thấy thế.
Mạc Hữu Càn thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: "Ôi, một viên đá tốt sẽ bị phá huỷ thế này sao, lão Lý, chắc chắn ông sẽ hối hận!”
"Đáng tiếc, thật sự tiếc quá đi mất, nếu khối phỉ thuý bên trong là loại cấp cao hoặc có chất lượng cực phẩm thì đúng là lỗ sạch sành sanh rồi còn gì!”
Liễu Đồng Linh lắc đầu nói với vẻ mặt đau lòng.
“Ai bảo thầy Lý không nghe chúng ta chứ?”
“Ông ta cứ thích nghe lời một thằng nhóc con chả hiểu cái quái gì hết, theo đường vẽ của thằng nhóc kia, nếu cậu ta có thể cắt ra được khối phỉ thuý nguyên vẹn không bị hao tổn gì ra khỏi viên đá đó thì tôi sẵn sàng ăn hết tất cả vụn đá mà cậu ta cắt ra luôn!”
Thầy Triệu liếc mắt nhìn Diệp Thu, khinh thường nói.
“Ồ, thật sao ạ?"
Khóe môi Diệp Thu khẽ nhếch lên, anh quay đầu nhìn về phía thầy Triệu.
"Đúng vậy, cậu giỏi thì cứ cắt đi, tôi dám đảm bảo, cậu sẽ cắt hỏng hoàn toàn khối phỉ thuý bên trong cho xem, tất nhiên, nếu cậu có thể cắt ra được khối phỉ thuý nguyên vẹn thì cậu có cắt ra bao nhiêu đá vụn, tôi cũng sẽ ăn hết bấy nhiêu!”
Thầy Triệu rất tự tin nói.
"Vậy thì chúc ông ăn ngon miệng!"
Khóe môi Diệp Thu khẽ nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
Sau đó, anh cũng không phí thời gian nói nhảm nữa, anh cúi đầu và bắt đầu cắt.
Đối với đường cắt.
Anh đã dùng phấn vẽ ra mấy nét từ trước rồi nên chỉ cần cắt theo đường vẽ là được.
Cắt bằng máy không đòi hỏi quá nhiều sức lực.
Nhát cắt đầu tiên.
Diệp Thu chọn cắt từ giữa viên đá màu tím.
Anh muốn chia viên đá ra làm đôi.
Thấy thế.
Vẻ khinh thường trong mắt bốn người Mạc Hữu Càn lập tức càng rõ ràng hơn.
Quả nhiên là một thằng ngốc, chả hiểu cái gì cả.
Làm gì có ai cắt đá mà đường cắt đầu tiên lại cắt từ giữa viên đá chứ.
Lỡ ở giữa có phỉ thuý thì chẳng phải là sẽ cắt hỏng luôn phỉ thuý chỉ với nhát đầu tiên à?
Trong trường hợp bình thường, người ta đều bắt đầu thử cắt từ vùng rìa ngoài rồi thăm dò cắt dần vào trong, từ từ tìm vị trí của viên phỉ thuý.
Nhưng Diệp Thu lại cắt thẳng từ giữa.
Điều này khiến cả bốn người họ càng chắc chắn rằng Diệp Thu là một người mới.
Nụ cười mỉa mai càng hiện rõ hơn trên gương mặt bọn họ.
“Két!"
Theo tiếng dao cắt sắc bén vang lên, một dao hạ xuống.
Cả viên đá được cắt làm đôi.
Thấy thế.
Bốn người Mạc Hữu Càn và cả Lý Nguyên Phổ đều vội vàng rướn đầu nhòm vào.
Họ đều muốn xem xem ở giữa viên đá có phỉ thuý không.
Tuy nhiên, lần này lại để họ phải thất vọng rồi.
Sau khi viên đá bị cắt đôi, bên trong vẫn toàn là đá như cũ, đến một tia sáng xanh cũng không có.
Điều này khiến bốn người Mạc Hữu Càn đều sững sờ.
Chẳng lẽ đây thật sự là một cục đá vứt đi chỉ có mỗi cái vẻ ngoài thôi?
Không có ngọc phỉ thuý bên trong sao?
Tuy nhiên.
Lý Nguyên Phổ lại không nghĩ vậy.
Bởi vì viên đá này đã nhận được sự khẳng định từ Diệp Thu.
Cho dù bản thân ông ta có nhìn nhầm.
Thì ông ta cũng tin rằng Diệp Thu chắc chắn sẽ không.
Vì vậy, bây giờ chắc chắn vẫn chưa cắt đến vị trí của phỉ thuý.
Do đó ông ta bình tĩnh trở lại và yên lặng chờ Diệp Thu tiếp tục cắt đá.
Bốn người Mạc Hữu Càn cũng khoanh tay, sẵn sàng tâm thế hóng hớt.
Bọn họ thậm chí còn chuẩn bị sẵn một bụng lời chế nhạo để đợi lát nữa chế giễu Diệp Thu.
Dưới con mắt quan sát của mọi người.
Diệp Thu tiếp tục cắt đá.
Đầu tiên anh nhặt một nửa viên đá lên, đặt dưới máy cắt và bắt đầu cắt theo đường phấn trắng đã vẽ trước đó.
“Ầm!"
Theo tiếng cắt vang lên.
Một nửa viên đá vốn có kích thước bằng một nửa quả bóng rổ đã bị anh cắt thành kích thước chỉ bằng quả trứng gà.
Nhưng.
Bề mặt của nửa viên đá này vẫn không xuất hiện màu xanh lá cây nào.
Nhìn từ bên ngoài, nó vẫn chỉ là một viên đá bình thường.
Nếu nói có gì thay đổi thì chỉ là từ to thành nhỏ mà thôi.
Diệp Thu ngừng cắt, đặt nó sang một bên, sau đó cầm nửa viên đá còn lại lên và tiếp tục cắt theo đường phấn trắng.
Lại qua tầm vài phút.
Nửa viên đá này cũng được anh cắt thành kích thước bằng quả trứng gà.
Hơn nữa nửa này còn giống hệt nửa trước nữa.
Nó cũng không phiếm màu xanh lục mà vẫn là một viên đá bình thường.
Diệp Thu đặt hai viên đá đã cắt lại cùng một chỗ, sau đó phủi tay, nhìn sang đám người Lý Nguyên Phổ, ung dung nói: "Xong rồi, tôi đã cắt ra khối phỉ thuý hoàn chỉnh bên trong viên đá rồi!”
Diệp Thu vừa dứt lời.
Bốn người Mạc Hữu Càn cùng sững sờ trong giây lát.
Ngay sau đó, trong biệt thự lập tức vang lên tiếng cười chế nhạo không hề kiềm chế của bốn người.