Đôi mày lá liễu của Lâm Thanh Nhã cau lại, cô nghi ngờ hỏi.
“Không được, ở quê em còn có việc!”
Âu Dương Hạo cười rồi nói.
“Thế thôi vậy, để mai Diệp Thu chở các anh đi!”
Đỗ Nguyên Lương cười ngượng ngùng xua tay tỏ ý từ chối.
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã cũng không kì kèo nữa, cô cùng Diệp Thu tiễn hai người ra khỏi biệt thự.
“Vợ ơi, mai hai thằng bạn này của anh phải về quê rồi, tối nay anh muốn dẫn tụi nó đi loanh quanh thăm thú tí, em xem có được không?”
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã thử thương lượng.
“Ừ, anh đi đi, đừng về muộn quá!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu, thờ ơ nói.
“Anh biết rồi, chắc chắn anh sẽ về sớm!”
Diệp Thu vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu rồi quay vào biệt thự.
Diệp Thu thở phào một hơi nhẹ nhõm cả người, anh quay lại nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cả hai không kiềm chế được mà phát run.
“Lão… Lão đại, anh nghe em giải thích đi mà, em thật sự không cố ý!”
Âu Dương Hạo vội vàng cười làm lành xin tha.
“Sư phụ, em cũng không cố ý đâu, vì đây là lần đầu tiên phải diễn kịch nên em hơi căng thẳng.”
Đỗ Nguyên Lương cũng vội cúi thấp đầu như đứa trẻ làm sai chuyện.
Nếu để người khác nhìn thấy.
Chiến thần tiếng tăm lẫy lừng của Hoa Hạ lại có dáng vẻ thế này trước mặt Diệp Thu.
Chắc chắn sẽ sốc đến không nói nên lời mất.
Thấy cả hai người đều thành khẩn nhận sai.
Diệp Thu cũng không truy cứu chuyện này nữa, anh xua tay, nói: “Thôi được rồi, nể tình vợ tôi chưa nghi ngờ tôi, tôi không tính toán với hai cậu nữa!”
“Thế thì chưa chắc đâu ạ!”
Tuy nhiên, Âu Dương Hạo lại lắc đầu.
“Hử?”
“Có ý gì?”
Diệp Thu khó hiểu hỏi.
“Ở đây nói không tiện, chúng ta ra chỗ khác đi!”
Âu Dương Hạo liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu gật đầu, sau đó anh lái chiếc xe van của mình ra chở hai người kia rời khỏi Hãn Hải Lam Thành.
Trên đường đi.
Diệp Thu quay sang nhìn Âu Dương Hạo đang ngồi ở ghế phó lái, anh hỏi: “Vừa rồi cậu có ý gì?”
“Lão đại, dạo gần đây có người điều tra thân phận của anh khắp nơi, sau đó em cho người đi tra, anh biết ai đang điều tra anh không?”
Vẻ mặt Âu Dương Hạo nghiêm túc nói.
“Ai?”
Diệp Thu nhíu mày.
“Là chị dâu đấy anh!”
Âu Dương Hạo nói.
“Sao?”
“Vợ tôi cho người điều tra tôi?”
Diệp Thu sững sờ.
“Vâng, chị dâu cho người đến quê trên giấy tờ của anh, hỏi thăm khắp nơi, chị ấy muốn biết thân phận thực sự của anh!”
Âu Dương Hạo gật đầu.
“Thế cô ấy có điều tra ra được cái gì không?”
Diệp Thu cau mày, đây mới là điều anh lo lắng nhất.
“Không, thân phận của anh do chính tay tổ chức làm giả, có thể nói là vô cùng kín kẽ, chỉ bằng khả năng của tập đoàn Lâm thị thì sẽ không điều tra ra được!”
Âu Dương Hạo lắc đầu, cười rồi nói.
“Thế thì tốt!”
Lúc này Diệp Thu mới coi như yên tâm, sau đó anh nghiêm nghị nói: “Xem ra khoảng thời gian này tôi phải sống khiêm tốn một chút, phải cố gắng không gây sự, nếu không sẽ chỉ khiến cô ấy càng nghi ngờ tôi thêm thôi!”
“Vâng, lão đại chuẩn bị tâm lý trước là tốt nhất!”
Âu Dương Hạo gật đầu, anh ta nhìn Diệp Thu, đoạn nói: “Nhưng mà em thấy anh cứ thế mãi cũng không phải cách hay, anh có thể giấu chị dâu nhất thời nhưng đâu thể giấu diếm cả đời chứ?”
“Chị dâu không sớm thì muộn cũng sẽ biết được thân phận của anh!”
“Tôi cũng chịu, tạm thời cứ giấu cô ấy đã, nếu cô ấy biết được thân phận của tôi sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa chúng tôi càng dài ra hơn thôi, nên là tạm thời cứ đợi đến lúc cô ấy thật lòng muốn tiếp nhận tôi đã rồi nói cho cô ấy biết sau!”
Diệp Thu nhún vai, có phần bất đắc dĩ nói.
“Cũng đúng, nhưng anh yên tâm đi lão đại, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu anh không tự mình nói cho chị dâu, chị ấy sẽ không thể biết được thân phận thật của anh đâu!”
Âu Dương Hạo cười và nói.
“Chỉ mong là thế!”
Diệp Thu gật đầu, sau đó anh nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, cười hỏi: “Lâu lắm không gặp rồi, đi làm vài ly không?”
“OK luôn! Đi đâu uống?”
Âu Dương Hạo vô cùng mong đợi hỏi.
“Dẫn hai cậu đến một chỗ cực đẳng cấp luôn!”
Khoé môi Diệp Thu cong lên, anh nghiền ngẫm nói.
… Hai mươi phút sau.
Trước một quán ăn vỉa hè nằm cạnh sông trên phố ăn vặt.
Một chiếc xe van dừng bánh tại đây.
Đám người Diệp Thu bước từ trong xe xuống.
Nhìn quán ăn vỉa hè ven đường bày trước mặt.
Âu Dương Hạo sốc đến đơ cả người, qua mấy giây mới quay lại nhìn Diệp Thu, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Lão đại, đây là nơi cực đẳng cấp mà anh nói ấy hả?”
“Đúng rồi, sao, chỗ này không tốt à?”
“Vừa nhiều người náo nhiệt, lúc ăn xiên uống bia còn có thể ngắm nhìn phong cảnh trên sông, hơn nữa lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, cảm giác ấy cứ phải gọi là phê tê người!”
Diệp Thu cười ha hả nói.
Sau đó anh nhìn ông chủ quán, hét lớn nói: “Ông chủ, cho một két bia, một trăm xiên thịt dê, một đĩa lạc với một đĩa đậu tương!”
“Có ngay, ba cậu cứ tìm chỗ ngồi trước đi!”
Ông chủ vô cùng nhiệt tình nói.
Diệp Thu dẫn hai người kia chọn một bàn gần sông nhất ngồi xuống.
“Sao, không gian ở đây không tệ đúng không?”
Diệp Thu chỉ xung quanh, nhìn hai người, cười hỏi.
“Vâng, tốt lắm luôn!”
Đỗ Nguyên Lương mỉm cười gật đầu.
“Lão Đỗ, ông không nhầm đấy chứ, thế này mà gọi là rất tốt à?”
“Ông nhìn trên đất đi, toàn là xiên trúc với túi nilon, lại trông cái bàn này đi, dầu mỡ bóng nhẫy nhụa ra đây này, cứ như là lâu lắm rồi chưa lau ý, còn cả xung quanh đây nữa, bẩn khủng khiếp, má ơi, thế này sao mà ăn được?”
Âu Dương Hạo ghét bỏ nói.
Hiện tại anh ta cảm thấy cả người đều trong trạng thái khó ở.
Dù sao một người xuất thân giàu có như anh ta cũng chưa bao giờ thiếu tiền cả, những nơi anh ta đến toàn là chỗ cao cấp.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến một nơi như quán ven đường này, tất nhiên sẽ không thể nào thích nghi được.
“Rồi rồi, cậu đừng có kén chọn nữa, có chỗ uống bia là may rồi, lão đại cậu bây giờ trong tay không dư dả, chỉ có thể mời đến được nơi thế này thôi!”
Diệp Thu lườm Âu Dương Hạo, giọng điệu không vui nói.
“Lão đại, anh đừng đùa chứ, anh mà còn không dư dả thì trên thế giới này còn ai dám nhận là có tiền nữa?”
Âu Dương Hạo bĩu môi cạn lời nói.
Phải biết.
Chỉ riêng tài sản đứng tên Diệp Thu đã đủ để mua vài hòn đảo rồi! Có thể nói là thật sự giàu ngang với một quốc gia luôn.
Người giàu top 1 trên thế giới gì đó đứng trước mặt anh chẳng khác nào thằng ăn mày cả.
Diệp Thu không có tiền?
Đúng là chuyện cười thế kỷ! “Bây giờ tôi đã nói là phải khiêm tốn rồi còn gì, với thân phận bây giờ của tôi thì chỉ hợp đi ăn mấy quán ven đường thôi, nếu không sẽ rất dễ bị người khác nghi ngờ, lỡ mà để chị dâu cậu bắt gặp thì phải giải thích kiểu gì!”
Diệp Thu cười nói.