“Anh rể!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau lưng anh.
Diệp Thu nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại phía sau nhìn.
Vừa nhìn thấy người gọi, Diệp Thu rất ngạc nhiên.
Bởi vì chủ nhân của giọng nói đó, chính là Giang Thi Kỳ, ở bên cạnh còn có bạn tốt của cô ấy, Lưu Tuệ.
“Sao em lại ở đây?”
Diệp Thu nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói.
“Vừa rồi em ở trên khán đài.”
Giang Thi Kỳ lè lưỡi, cười nói.
“Hả?”
Diệp Thu hơi ngạc nhiên.
Nhưng thật sự là anh không để ý đến khán đài.
Điều khiến cho anh không ngờ chính là, Giang Thi Kỳ lại ở trên khán đài.
Không phải chứng minh một điều đó là những gì vừa xảy ra ở kia, Giang Thi Kỳ đều nhìn thấy được sao?
Nên giải thích thế nào bây giờ?
Nếu cô ấy nói cho Lâm Thanh Nhã nghe, chẳng phải thân phận của mình sẽ bị bại lộ sao! Nghĩ đến đây Diệp Thu vội vàng kéo tay Giang Thi Kỳ sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Vừa rồi... Em đều nhìn thấy hết rồi?”
“Đúng rồi, anh rể, không ngờ anh lại lợi hại đến như vậy, ngay cả siêu sao võ thuật Nhật Bản cũng không phải là đối thủ của anh, rất siêu, trước kia em đúng là đã coi thường anh, còn tưởng rằng anh chỉ là một kẻ mặt trắng ăn bám vợ, cảm thấy không xứng với chị em, bây giờ xem ra, em thật sự nghĩ sai rồi.”
Giang Thi Kỳ gật đầu, ngưỡng mộ nói.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi.”
Diệp Thu vội vàng đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu nói nhỏ.
“Chuyện này có gì đâu, cũng không phải chuyện xấu gì, anh rể, anh yên tâm, chờ khi nào em gặp chị, em sẽ nói tất cả cho chị ấy biết, chồng của chị ấy là một người vĩ đại đến cỡ nào.”
Giang Thi Kỳ cười nói.
Nghe thấy vậy sắc mặt Diệp Thu lập tức thay đổi.
Bà cô của anh ơi! Em đúng là rước thêm phiền phức cho anh! Nếu em nói với Thanh Nhã, để cô biết rõ được việc anh che giấu thân phận của mình với cô thì không phải sẽ khiến cô đuổi anh ra khỏi nhà à?
Nghĩ đến đây Diệp Thu không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng xua tay, ngăn cản nói: “Đừng, đừng, đừng, Thi Kỳ, nghe anh rể, việc này em đừng nên nói với chị em.”
“Vì sao chứ? Đây cũng không phải chuyện xấu gì?”
Vẻ mặt Giang Thi Kỳ khó hiểu.
Đột nhiên, giống như là cô ấy đang suy nghĩ cái gì đó, có chút đăm chiêu gật gật đầu, nhìn Diệp Thu hỏi: “Anh rể, có phải anh đang định giả heo ăn thịt hổ đúng không?”
“Giả heo ăn thịt hổ?”
Diệp Thu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, trong đầu xuất hiện đầy dấu hỏi.
Giang Thi Kỳ gật đầu: “Đúng rồi, em đọc được một bộ tiểu thuyết trên mạng, nam chính rõ ràng rất lợi hại, lại làm bộ yếu đuối, cố ý lừa nữ chính, cuối cùng là vào lúc nữ chính gặp nguy hiểm, thể hiện thân thủ, dùng cái này bắt được tâm hồn thiếu nữ của nữ chính?”
Nói tới chỗ này, Giang Thi Kỳ đột nhiên dừng lại, lập tức nhìn Diệp Thu, cười nói: “Em bảo này anh rể, có phải là anh cũng tính toán đợi đến lúc chị em gặp nguy hiểm thì ra tay, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân thực thụ không?”
Nghe Giang Thi Kỳ nói xong Diệp Thu cũng không biết nói gì.
Bây giờ mọi người đều nhàm chán như vậy sao?
Cái gì mà có thực lực nhưng lại cố ý giả vờ yếu đuối, cái gì mà giả heo ăn thịt hổ.
Bản thân anh không có suy nghĩ nhàm chán như vậy.
Nếu không phải vì sợ Lâm Thanh Nhã biết thân phận thật của mình rồi sinh ra khoảng cách với mình thì bản thân anh đã đánh bài ngửa với Lâm Thanh Nhã từ lâu rồi.
Sở dĩ vẫn luôn giấu giếm thân phận, cũng là vì bất đắc dĩ.
Bởi vì chỉ có như vậy, anh và Lâm Thanh Nhã mới có thể hòa bình sống chung được! Tất nhiên những lời này Diệp Thu không thể nói cho Giang Thi Kỳ biết nếu không lại phải giải thích rõ ràng.
Cho nên, anh dứt khoát thuận nước đẩy thuyền theo lời Giang Thi Kỳ nói, gật đầu nói: “À đúng, đúng vậy, anh chính là có suy nghĩ này, tính toán chờ cơ hội đến, rồi ra tay, cho chị em một niềm vui bất ngờ, cho nên trước đó em nhất định phải giúp anh giữ bí mật, nếu không để chị em biết thì sẽ không còn niềm vui bất ngờ nữa.”
“Hì hì, đúng là như vậy, xem ra em đúng là thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà lại đoán đúng.”
Giang Thi Kỳ đắc ý nhếch miệng cười cười, lập tức nhìn Diệp Thu hỏi: “Muốn em giúp anh giữ bí mật cũng được nhưng mà em sẽ được lợi ích gì?”
“Lợi ích? Em sẽ không tính toán chi phí bịt miệng với anh đó chứ? Anh rể chỉ là một người ở rể, thực sự không có tiền.”
Diệp Thu cười khổ nói.
“Anh rể, anh thấy em giống như thiếu tiền sao?”
Giang Thi Kỳ trợn mắt nhìn anh một cái, trong mắt lập tức chuyển động, vẻ mặt giảo hoạt, nói: “Phí bịt miệng thì không cần, chỉ cần anh rể đồng ý với em một chuyện, em sẽ giữ bí mật giúp anh.”
“Đồng ý cái gì?”
Diệp Thu hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
“Hì hì, em cũng chưa nghĩ ra, cứ cho anh nợ đi, chờ khi nào em muốn tìm anh giúp đỡ, anh đừng từ chối em là được.”
Giang Thi Kỳ cười nói.
“Được... Được được, nhưng không được quá đáng, nếu như là chuyện quá đáng, anh sẽ từ chối.”
Diệp Thu đành phải gật đầu, bất lực nói.
“Đương nhiên rồi, khẳng định là hợp lý, anh rể cứ yên tâm đi, em là loại người gì, anh còn không biết rõ sao.”
Giang Thi Kỳ vội vàng đảm bảo nói.
“Vậy thì được rồi!”
Diệp Thu bất đắc dĩ sờ mũi, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian, sắc mặt anh lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: “Không xong rồi!”
“Làm sao vậy anh rể?”
Giang Thi Kỳ quan tâm hỏi.
“Đoán chừng chị em sắp trở về rồi, anh còn chưa dọn dẹp nhà vệ sinh xong, phải nhanh trở về để dọn nốt nhà vệ sinh, chúng ta gặp lại sau nhé, tạm biệt.”
Vẻ mặt Diệp Thu sốt ruột, anh nói.
Nói xong, anh vội vội vàng vàng xoay người đi đến vỉa hè đường cái bắt một chiếc taxi đang chạy tới.
Bộ dáng sốt ruột vội vàng kia cùng với dáng vẻ đại hiệp Diệp nhẹ nhàng như gió như mây đánh bay Kanzaki Thiên Minh, bình tĩnh tự nhiên đá nát bảng hiệu của đạo trường ở trong đạo trường trước đó quả thực như hai người khác nhau.
Thấy vậy Giang Thi Kỳ sững sờ, lập tức không nhịn được cười mà lắc lắc đầu.
Quả nhiên là cô ấy không nghĩ tới, bản thân anh bên ngoài là một người uy phong lẫm liệt, là một anh rể trâu bò lợi hại đến vậy! Vậy mà lại sợ vợ! Chỉ là điều này cũng không khiến Giang Thi Kỳ khinh thường.
Bởi vì cô ấy biết ở trên thế giới này chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ mình mới làm như vậy.
Chỉ có tôn trọng, mới có quan tâm, mới có thể sợ hãi.
Diệp Thu là như thế.
Chứng minh một điều là anh thật sự yêu Lâm Thanh Nhã.
Chuyện này làm cho trong lòng Giang Thi Kỳ có chút hâm mộ.
Khi nào thì mình mới có thể tìm được một người bạn trai vừa tài giỏi lại có thể yêu mình đến như vậy chứ?
Nghĩ đến đây Giang Thi Kỳ thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Lập tức, cô ấy quay đầu nhìn Lưu Tuệ.
Mà giờ phút này ánh mắt xinh đẹp của Lưu Tuệ đang nhìn thẳng về phía Diệp Thu rời đi.
Trong đôi mắt ấy, tràn ngập sự sùng bái cùng ngưỡng mộ.
Con gái đều thích anh hùng! Lưu Tuệ cũng không ngoại lệ.
Lúc trước ở KTV Diệp Thu đã gián tiếp cứu cô ta một lần.
Nếu như không có Diệp Thu, cô ta đã bị người ta mang đi làm nhục từ lâu rồi.
Mà hôm nay, Diệp Thu lại làm trò trước mặt mọi người, hung hăng dạy dỗ siêu sao võ thuật Nhật Bản..
Thật sự rất xuất sắc, rất phong cách.
Chuyện này làm cho tâm trạng Lưu Tuệ không khỏi xao động.
Ánh mắt cứ dõi theo bóng Diệp Thu rời đi cho đến khi không thấy người đâu nữa.