Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đúng! Chuyện này rất không đúng! Mặc dù anh cũng là một người đàn ông bình thường nhưng đối với những người phụ nữ ngoài trừ Lâm Thanh Nhã thì bản thân anh vẫn có năng lực ngăn cản nhất định.

Cho dù coi như Lam Thanh Nhã làm ra động tác như thế ở trước mặt mình thì bản thân cũng sẽ không trở nên kích động giống như bây giờ.

Mà vào thời khắc này, một cô gái xa lạ lại có thể làm cho anh hưng phấn thành cái bộ dạng này.

Điều này thật sự là một việc rất kỳ quái! Chẳng lẽ mình bị bỏ thuốc sao?

Nghĩ đến đây Diệp Thu không khỏi hồi tưởng lại mọi việc anh làm từ lúc vào nhà đến giờ, một loạt hành động của mẹ vợ Triệu Thư Đình đều rất khác thường.

Không những không tiếp tục cười chê anh mà ngược lại còn hỏi han ân cần, lại còn cho anh uống canh gà! Còn là không uống không được.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút thì thấy được bát canh kia tuyệt đối có vấn đề.

Rất có thể bà ta đã hạ độc ỏe bên trong, mà cô bé này đoán chừng cũng là do bà ta tìm đến.

Tất cả những thứ này, chỉ sợ đều là kế hoạch mà bà ta đã ấp ủ sẵn từ trước!


Trong lúc nhất thời sắc mặt Diệp Thu trở nên âm trầm ngay lập tức, thực sự là trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân mình lại bị mẹ vợ chơi chiêu.

Trước tiên là để cho anh đánh mất lý trí sau đó xảy ra quan hệ với cô bé này, tiếp theo đưa Lâm Thanh Nhã tới bắt gian tại trận! Đến lúc đó, Lâm Thanh Nhã nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi nhà trong cơn tức giận! Mà chuyện như vậy lại rất hợp ý của Triệu Thư Đình.

Không thể không nói đây quả thật là một kế hoạch độc ác! Điều này khiến cho trong lòng Diệp Thu lập tức cảm thấy chán ghét Triệu Thư Đình thêm mấy phần.

Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc tính sổ với bà ta, việc cấp bách lúc này là phải loại bỏ hết thuốc bên trong thân thể anh ra.

Nếu không để thuốc tùy ý phát huy tác dụng thì cho dù anh có là một thánh nhân cũng sẽ không thể khống chế được!

“A!”

Diệp Thu hít sâu một hơi, để cho mình tạm thời duy trì bình tĩnh anh lập tức khép hai ngón tay lại rồi điểm vào mấy ***** ** trên người mình.

Chỉ cần điểm vào những ***** ** này thì có thể loại bỏ được phần lớn độc dược.

Còn lại phải dựa theo nội lực của bản thân Diệp Thu để có thể sắp xếp sao cho bản thân ra ngoài được! Nhưng mà ngay lúc Diệp Thu chuẩn bị điểm huyệt cho mình thì cô gái kia lại nhào tới một lần nữa, cánh tay tinh tế bóng loáng cuốn lấy cái cổ của anh, thân thể mềm mại nóng bỏng trực tiếp cọ sát trên cơ thể anh.

Cảm thụ được vật mềm mại chỉ thuộc về duy nhất người phụ nữ, Diệp Thu lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa thì anh không thể khống chế được bản thân mình.

Dù sao bây giờ anh đã bị trúng thuốc rồi, không cẩn thận thì đều có thể đánh mất lý trí! Diệp Thu hít sâu để cho mình cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, rồi lập tức trừng mắt nhìn cô gái, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra!”

“Ai nha, người đàn ông này thật không có tí thú vị gì hết, sao lại đối xử hung hăng với người ta như vậy chứ, không thể dịu dàng một chút à!”

Cô gái cười híp mắt nhìn Diệp Thu sau đó lập tức kề sát vào bên tai anh, dùng đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm một chút vào vành tau anh, ở phía trên cũng khẽ thổi vào một hơi.

Ngay lập tức, Diệp Thu chỉ cảm thấy toàn thân tê tê như bị điện giật.

Điều này đã làm cho anh không thể bình tĩnh, suýt chút nữa thì đánh mất một chút lý trí cuối cùng.

Anh phải cố gắng cưỡng chế ngọn lửa kia.

Diệp Thu một phát bắt được cái cổ trắng nõn của cô gái, mạnh mẽ đẩy cô ta ra khỏi lồng ngực của mình, sau đó trực tiếp ném lên trên giường.

“Ai ui!”

Cô gái bị ngã đau, vừa kêu lên vừa xoa cái cổ vừa bị Diệp Thu bóp chặt, vẻ mặt bất mãn, u oán nói: “Này, tôi hỏi anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không vậy? Anh đối xử với con gái như thế sao?”

“Nằm ở yên đó đừng nhúc nhích, nếu gần tôi thêm một chút nữa thì đừng trách tôi không lịch sự với cô!”

“Tôi không đi qua đấy thì anh đi qua đây đi!”

Cô gái nở một nụ cười kiều mị, đầu lưỡi liếm quanh môi anh đào, ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Thu, mười phần mê hoặc.

Cùng lúc đó, cặp chân dài trắng như tuyết kia hoàn toàn phơi bày ở trong không khí, cũng nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên chiếc chăn mềm mại kia, cô ta bày ra hết tư thế mê người này đến tư thế khác, như ẩn như hiện quyến rũ trái tim người ta.

Vào đúng lúc này, Diệp Thu cảm thấy mình sắp phát điên rồi, suýt chút nữa không nhịn được mà nhào tới.

Anh phát hiện cô bé này nằm ở trên giường ngược lại càng mê người hơn.

Không được! Phải mau chóng loại bỏ độc dược đi nếu không thì coi như mình có là Liễu Hạ Huệ đi chăng nữa cũng không chống được loại mê hoặc này!

“Hít!”

Anh hít vào vài hơi không khí lạnh.

Diệp Thu vội vàng nhắm hai mắt lại, hai ngón tay dùng sức điểm vào mấy ***** ** trên người mình.

Chỉ một lúc sau Diệp Thu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác mát mẻ, ép những cái máu thịt khô nóng kia xuống.

Mà sắc đỏ trên khuôn mặt Diệp Thu cũng dần dần biến mất, sắc mặt khôi phục lại bình thường.

“Phù!”

Anh thờ phào nhẹ nhõm.

Diệp Thu chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó chống đỡ đi qua.

Bằng không nếu như không nhịn được thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi! Đoán chừng đời này anh cũng không thể nghĩ đến làm vợ chồng chân chính với Lâm Thanh Nhã!

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thu dâng lên một ngọn lửa không có tên! Chính là mẹ vợ của anh thật sự tìm cho anh một phiền toái lớn mà! Diệp Thu cắn răng, lập tức bước nhanh tới bên tủ quần áo, cầm một bộ đồ thể thao của mình ném cho cô gái đang nằm trên giường, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào rồi rời đi!”

“Này, anh cái người này, chẳng vui vẻ gì hết? Tôi thật sự không có chút mê hoặc nào đối với anh sao?”

Cô gái trừng Diệp Thu một cái, vẻ mặt u oán hỏi.

“Trên thế giới này, người có thể mê hoặc tôi chỉ có vợ tôi thôi!”

Mặt Diệp Thu không hề có cảm xúc gì, rất lạnh lùng, nói.

“Anh!”

Cô gái tức giận, đôi mắt to đẹp trừng lớn, cô ta không cam lòng, cũng muốn lao tới Diệp Thu một lần nữa.

Diệp Thu trực tiếp lắc người một cái khiến cho cô gái vồ hụt, sau đó anh lập tức trừng mắt nhìn cô gái, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô còn không mặc quần áo rồi rời đi thì tôi sẽ trực tiếp ném cô ra ngoài qua cửa sổ!”

Ánh mắt anh lạnh lẽo làm cho thân thể mềm mại của cô gái run lên bần bật.

Vào đúng lúc này, trong lòng của cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi không có lý do.

Bởi vì ánh mắt vừa nãy của Diệp Thu thực sự rất đáng sợ, phảng phất sự chết chóc giống như thần, tàn nhẫn, lạnh lùng không chứa một chút tình cảm nào.

“Cô còn thời gian một phút!”

Diệp Thu lạnh lùng nói.

“Đi… Đi thì đi, hung ác điên cuồng làm cái gì chứ!”

Cô gái có chút không vui hếch cái miệng nhỏ lên, không thể làm gì khác ngoài việc bắt đầu mặc quần áo.

Hiển nhiên cô cũng bị ánh mắt của Diệp Thu dọa sợ.


Nhìn thấy cuối cùng cô gái cũng bắt đầu mặc quần áo, Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm.


Bởi vì đây cũng là một quả bom hẹn giờ. Nếu tiếp tục để cô ta chờ đợi ở đây thì một khi Lâm Thanh Nhã tan cả trở về phát h ra thì anh sẽ rất thảm.


Anh thấy cô gái mặc xong áo khoác rồi, đang chuẩn bị mặc quần che đi cặp đùi thon dài đẹp đẽ thì đúng lúc này, chỉ nghe tiếng “rầm”, cửa phòng đột nhiên bị người ở bên ngoài đẩy ra.


Ngay sau đó là Triệu Thư Đình dẫn theo Lâm Thanh Nhã đi vào phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK