Diệp Thu nhìn Tiêu Kiếm, thản nhiên hỏi.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Tiêu Kiếm nhìn Diệp Thu, sắc mặt tái nhợt hỏi.
Bây giờ ông ta đã không còn muốn sống nữa rồi.
Vì ông ta biết, trước mặt một đại nhân vật thế này, cầu xin đều là vô ích.
Vậy nên ông ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Diệp Thu là ai, tại sao lại có năng lực kinh khủng khiếp đến thế.
“Tôi là ai à?”
“Ừm…” Diệp Thu suy nghĩ trong giây lát, hờ hững nói: “Thật ra, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi là ai, tôi có quá nhiều thân phận, dẫn đến việc đến cuối cùng, tôi cũng không biết cái nào mới là tôi chân thực nhất nữa!”
“Nếu ông cứ muốn tôi phải chọn ra một cái trong cả đống thân phận đó thì tôi vẫn khá thích cái thân phận con rể nhà họ Lâm này hơn, vì thân phậnnayf cho tôi cảm giác chân thật nhất!”
Nói đến đây.
Trong đầu Diệp Thu chợt hiện lên bóng hình của Lâm Thanh Nhã.
Điều này khiến ánh mắt vốn đang lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Cũng chính vì Lâm Thanh Nhã.
Anh mới thích cái thân phận anh chồng phải đi ở rể khiến người ta coi thường này hơn.
Tuy trong mắt người khác.
Anh là một gã vô dụng chỉ biết bám váy vợ.
Nhưng đối với anh, chuyện này chẳng sao cả.
Chỉ cần có thể ở bên Lâm Thanh Nhã, những thứ khác anh đều không quan tâm.
Đương nhiên.
Đối với điều này.
Tất nhiên Tiêu Kiếm không tài nào hiểu được.
Trong suy nghĩ của ông ta, đây chỉ là cái cớ để từ chối vì Diệp Thu không muốn nói cho người khác biết thân phận thật sự của mình thôi.
“Tôi đã giải đáp xong vấn đề của ông rồi, chuẩn bị tốt tâm lý lên đường chưa?”
Diệp Thu nhìn Tiêu Kiếm, thờ ơ hỏi.
“Có thể được chết trong tay một nhân vật lớn như cậu, tôi không oán không hối, chỉ xin cậu hãy buông tha cho những người vô tội ở nhà họ Tiêu!”
Tiêu Kiếm hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thu cầu khẩn.
“Tôi đồng ý!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Cảm ơn!”
Tiêu Kiếm ôm quyền với Diệp Thu, sau đó quỳ xuống đất, nhắm mắt lại.
Diệp Thu vẫy tay.
Âu Dương Hạo đứng bên cạnh bước lên, lấy một con dao găm sắc nhọn trong ngực ra, một nhát kết thúc sinh mạng của Tiêu Kiếm.
Đến lúc này.
Một kẻ máu mặt có thể hô mưa gọi gió ở Giang Châu, người đường đường là chủ nhân của nhà họ Tiêu danh gia vọng tộc đã chính thức ngã xuống! Đương nhiên, may mắn là, ông ta đi khá là bình yên và không phải chịu quá nhiều đau đớn.
Ông ta đã gây sự với Diệp Thu và còn lấy Lâm Thanh Nhã ra để đe dọa Diệp Thu.
Có thể chết một cách nhẹ nhàng như thế.
Đã xem như Diệp Thu nương tay rồi.
“Xử lý thi thể đi!"
Diệp Thu bình thản nói.
Âu Dương Hạo gật đầu, đang định bảo người khiêng xác Tiêu Kiếm đi.
Nhưng đúng lúc này.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
“Đệt mợ, là ai?"
“Là kẻ nào đã ăn gan hùm mật gấu, dám tấn công nhà họ Tiêu hả!”
“Anh cả đừng sợ, em dẫn người tới chi viện cho anh đây!”
Cùng với đó.
Tiếng chửi rủa cũng truyền từ bên ngoài vào.
Sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt Âu Dương Hạo, anh ta vẫy tay với nhóm người che mặt mặc đồ đen mà mình dẫn theo.
Đám người che mặt mặc đồ đen lấy dao găm ra, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Thấy thế.
Diệp Thu lại lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần phải căng thẳng như thế, cất dao đi, xem tình hình thế nào đã!"
Nghe vậy.
Đám người che mặt mặc đồ đen nhanh chóng cất dao lại.
Đúng lúc này.
Một người đàn ông trung niên, mặt mũi trông hơi giống Tiêu Kiếm dẫn theo mtj đám vệ sĩ dáng người cao to vạm vỡ lao vào trong phòng.
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, nhất là sau khi nhìn thấy thi thể của Tiêu Kiếm trên mặt đất, ông ta sửng sốt kêu lên: “Anh cả, anh làm sao thế?”
“Ai đã giết anh, nói cho em biết đi, em sẽ báo thù cho anh! "
Tuy nhiên.
Tiêu Kiếm đã chết rồi, tất nhiên sẽ không thể trả lời ông ta được.
Trông thấy cảnh tượng khôi hài này.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó anh nhìn về phía người đàn ông trung niên, thản nhiên hỏi: "Ông là em ruột của Tiêu Kiếm à?"
“Mày là ai?”
“À, tao biết rồi, mày chính là kẻ đã dẫn người tấn công nhà họ Tiêu, cũng là kẻ đã giết anh trai tao đúng không?”
Tiêu Chính nhìn chằm chằm vào Diệp Thu và hỏi một cách lạnh lùng.
Sau đó, ông ta vẫy tay với đám vệ sĩ phía sau, chỉ vào Diệp Thu ra lệnh: "Người đâu, bao vây tên hung thủ đã giết hại gia chủ này lại cho tôi, nếu như nó dám kháng cự, giết ngay lập tức!"
“Rõ!”
Những vệ sĩ kia không nói thêm điều thừa thãi, họ lập tức xông về phía Diệp Thu, bao vây Diệp Thu lại! Thấy thế.
Trong mắt Âu Dương Hạo hiện lên sự tàn nhẫn, anh ta đang định chỉ huy đám người che mặt mặc đồ đen xông lên giải quyết đám vệ sĩ kia.
Nhưng lúc này.
Diệp Thu xua tay với anh ta, sau đó nhìn về phía Tiêu Chính, nói với vẻ thoải mái: "Đừng vội tức giận, tôi không phải kẻ thù của ông, thậm chí, tôi còn có thể giúp ông thực hiện điều ông mong muốn ấy chứ!"
"Đừng hòng lừa gạt tao, mày đã giết chết anh cả của tao, mày đã giết chủ nhân của nhà họ Tiêu, vậy thì mày chính là kẻ thù của tao, tao phải báo thù cho anh trai tao!”
Tiêu Chính trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
"Ồ?”
“Ông thật sự muốn báo thù cho anh trai ông sao?”
Khóe môi Diệp Thu nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt.
Vừa nghe vậy.
Sắc mặt Tiêu Chính hơi thay đổi, sau đó ông ta vội vàng trợn mắt trừng Diệp Thu, có phần hoảng loạn nói: “Mày đang nói linh tinh gì đấy?”
“Anh ấy là anh cả của tao, sao tao không muốn báo thù cho anh ấy chứ? "
“Thật sao?”
“Khi ông vừa bước vào căn phòng này, lúc nhìn thấy thi thể của Tiêu Kiếm, trong ánh mắt ông không lộ ra sự giận dữ và bi thương, ngược lại còn loé qua niềm vui sướng và phấn khích đấy, cứ như là điều ước ông chờ mong bấy lâu đã trở thành hiện thực ấy, phải nói là, kỹ năng diễn xuất của ông thật sự nát quá đấy!”
Diệp Thu nói với vẻ mặt khinh thường.
Khi anh vừa nói xong.
Những vệ sĩ vốn đang bao vây Diệp Thu đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính, trong ánh mắt họ hiện lên vẻ kỳ lạ.
Điều này khiến Tiêu Chính lúng ta lúng túng, khoé miệng cứng đờ.
Ông ta vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, căng thẳng nói: "Mày nói vớ vẩn, tao thấy mày… Mày bị ảo giác rồi! Anh cả tao chết, sao tao có thể vui sướng và phấn khích được chứ?”
"Bởi vì chỉ khi anh trai ông chết, ông mới có thể ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Tiêu được, nếu ông ta không chết, ông sẽ chẳng bao giờ có cơ hội cả, tôi nói đúng chứ?”
Khóe môi Diệp Thu cong lên thành nụ cười bỡn cợt.
“Vớ vẩn, những điều mày nói đều hết sức vớ vẩn!”
Tâm trạng của Tiêu Chính đột nhiên trở nên kích động hơn hẳn.
"Được rồi, đừng che giấu nữa, người thông minh thì không nói chuyện vòng vèo, ông muốn làm chủ nhân của nhà họ Tiêu đúng chứ?”
Diệp Thu cười mỉa mai hỏi.
"Tao muốn..." Tiêu Chính gật đầu theo bản năng, sau đó ông ta cũng nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng lắc đầu: "Không không không, tao không muốn, tao không muốn!"
“Không muốn à, thế tôi sẽ tìm người khác vậy, nhà họ Tiêu lớn thế này, chắc chắn sẽ có người muốn làm chủ nhân của nhà họ Tiêu thôi!”
Diệp Thu nói với vẻ hóm hỉnh.
“Mày đủ rồi đấy, mày nghĩ mày là ai hả?”
“Mày tưởng mày là ghê gớm lắm thật đấy à?”
“Ai làm chủ nhân của nhà họ Tiêu chỉ cần mày nói mồm là sẽ được chắc?”
“Mày có tư cách gì?"
Tiêu Chính nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ và nói với vẻ khinh thường.
Ông ta chưa chứng kiến thủ đoạn của Diệp Thu nên cũng không biết sự đáng sợ của Diệp Thu.