Diệp Thu híp mắt lại.
Trực giác mách bảo anh rằng chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nhưng anh cũng không vạch trần kỹ năng diễn xuất của anh ta làm gì.
Nếu anh ta thích diễn như thế, Diệp Thu đương nhiên phải phối hợp thật tốt với anh ta!
"Đã như vậy, trước hết nói xin lỗi đi, sau đó nói đến chuyện bồi thường!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Ngay sau đó, Diệp Thu buông lỏng bàn tay đã hoàn toàn bị phế bỏ của anh ta ra.
"Vâng, được!"
Anh ta vội vàng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hàn Tiêu Tiêu, giả vờ hối lỗi nói: "Người đẹp này, vừa rồi là tôi không đúng, xin lỗi cô. Cô yên tâm, tiền sửa chữa chiếc xe yêu dấu của cô tôi sẽ lo toàn bộ, cô thấy như vậy có được không?"
"Vậy cũng được, anh sớm như vậy không phải không có chuyện gì rồi sao?"
Hàn Tiêu Tiêu liếc tên cao to kia, không vui nói.
"Hì hì, vừa rồi là tôi không hiểu chuyện!"
Người đàn ông cao to kia ra vẻ áy náy cười, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền, cô thấy tôi có thể gọi người nhà đưa tới được không? Ngay trong làng thôi, rất nhanh!"
"Vậy anh gọi đi!"
Hàn Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Bây giờ cô chỉ muốn giải quyết nhanh chuyện này, sau đó đi đến hiện trường vứt xác để điều tra vụ án.
"Được, để tôi gọi ngay!"
Anh ta gật đầu, mặt đầy nịnh hót nói.
Tuy nhiên, trong lòng của anh ta lại trào lên những trận cười nhạt: Con nhóc thối, còn cả tên nhóc không biết sống chết kia nữa, bọn mày chờ đó cho ông. Đợi người của tao tới thì bọn mày đừng nghĩ đến việc chạy khỏi đây, đi chết hết cho tao!
Nghĩ đến đây.
Người đàn ông kia cố nén lại kích động trong lòng, lấy điện thoại di động ra rồi bước sang một bên, nhanh chóng bấm một dãy số.
Trong chốc lát/
Điện thoại đã được kết nối.
"Alo, anh à, em là Chí Vĩ đây! Anh mau đưa người đến ngã ba ở cổng thôn. Em đang bị người khác bắt nạt ở đây, tay cũng bị người ta phế bỏ rồi, nhanh đến cứu em với!"
Anh ta vội vàng nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia.
"Cái gì? Dám ở thôn Vương gia của chúng ta động đến em trai của Vương Bá anh sao? Anh thấy bọn chúng không muốn sống rồi. Chí Vĩ, em yên tâm, anh lập tức dẫn người đến ngay!"
Vương Bá tức giận nói.
"Vâng anh trai, nhớ mang theo nhiều người, người của đối phương nhiều lắm!"
Anh ta nhanh chóng nhắc nhở.
"Yên tâm, em giữ bọn chúng lại, đừng để chúng chạy trốn!"
Vương Bá cười lạnh nói.
Sau khi cả hai cúp máy.
Vương Chí Vĩ quay lại trước mặt Diệp Thu cùng Hàn Tiêu Tiêu, vẫn giả bộ lễ phép như cũ, cười nói: "Người nhà của tôi sẽ đưa tiền đến ngay, xin hãy đợi vài phút!"
"Vậy cũng được!"
Hàn Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu.
Diệp Thu cười, nhưng không nói gì cả.
Thấy vậy.
Trong lòng Vương Chí Vĩ cảm thấy khinh thường.
Nhóc con, ông đây sẽ để cho mày tiếp tục giả vờ.
Đợi tí nữa anh trai tao mang người tới, thì ngày này chính là ngày giỗ của mày! Đến lúc đó, cho dù mày có quỳ xuống van xin tao cũng vô dụng!
Cứ như vậy khoảng chừng năm phút trôi qua.
Trên con đường từ thôn Vương gia thông ra.
Có hai chiếc xe van màu trắng đang nhanh chóng chạy về phía này.
Thấy vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Chí Vĩ ngập tràn vẻ vui mừng.
Bởi vì anh ta biết, anh trai Vương Bá của mình đã mang người đến.
Điều này làm cho bản mặt vốn là giả bộ chân thành của anh ta đột nhiên trở nên phách lối vô cùng, vênh mặt lên.
"Ha ha ha!"
Vương Chí Vĩ ngửa mặt lên trời cười to phách lối, dùng tay trái còn nguyên vẹn của mình chỉ vào mũi của Diệp Thu cùng Hàn Tiêu Tiêu, vô cùng ngông cuồng nói: “Nhóc con, mày chết rồi rồi, còn có con nhóc thối này, chúng mày chết chắc rồi. Lập tức bọn mày sẽ biết hai chữ tuyệt vọng được viết thế nào thôi!"
Ngay lập tức, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn về phía ba người Bạo Long, cười lạnh nói: “Còn có ba người bọn mày, không phải muốn đánh tao sao? Chờ đó, cứ đợi đó cho ông đây, tao sẽ đánh chết bọn mày ngay!"
Thấy vậy.
Ba người Bạo Long cùng Hàn Tiêu Tiêu, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Rõ ràng, bọn họ bị sự thay đổi chóng mặt của Vương Chí Vĩ làm cho lờ mờ.
Dù sao vừa rồi Vương Chí Vĩ cũng thành thật hứa sẽ bồi thường tiền, sao bây giờ lại đột nhiên làm ầm lên vậy?
Chuyện này cho bọn họ không thể nghĩ ra được.
Mà trong số những người có mặt ở đây.
Chỉ có Diệp Thu đã sớm nhìn thấu mọi chuyện rồi.
Không có gì bất ngờ cả.
Vương Chí Vĩ gọi điện thoại cho người nhà bảo đưa tiền là giả, gọi người đến trả thù mới là thật.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều đã được Diệp Thu đoán trước.
Cho nên Diệp Thu không hề cảm thấy kinh ngạc.
“Anh nổi điên cái gì đấy? Có phải uống nhầm thuốc rồi không?"
Hàn Tiêu Tiêu hung dữ trừng mắt nhìn Vương Chí Vĩ, lạnh giọng hỏi.
"Ha ha, con nhóc thối, bây giờ mày nên đàng hoàng một chút cho tao. Nếu như không mày không muốn chết quá thê thảm thì đêm nay ngủ cùng tao một giấc, như vậy, chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, tao có thể coi như không có gì xảy ra, nếu không, mày cứ đợi xui xẻo tới đi!"
Vương Chí Vĩ cười lạnh, liếc mắt nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại xinh đẹp của Hàn Tiêu Tiêu, cười dâm đãng nói.
"Anh thật sự là hết thuốc chữa rồi! Muốn tôi ngủ cùng anh sao? Cứ nằm mơ đi!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu run lên, trợn mắt nhìn Vương Chí Vĩ, vẻ mặt đầy chán ghét nói.
"Không đồng ý, đúng không? Ha ha, được, vậy cô đừng hối hận đấy nhé!"
Vương Chí Vĩ mặt đầy phách lối nói.
Mà ngay lúc này.
Hai chiếc xe van kia chạy đến ngã ba thì dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Một nhóm đàn ông cầm cuốc, rìu, búa nhảy xuống khỏi xe.
Có vẻ như tất cả bọn họ đều đến từ thôn Vương gia này.
Tuy nhiên lại trông cà lơ phất phơ, bộ dạng lưu manh, thoạt nhìn không phải những người nông dân chân chất ở đây.
Đoán chừng đây là bọn côn đồ ở trong thôn.
Thường được gọi là, nhóm côn đồ ở nông thôn.
Ở vùng quê.
Trên cơ bản mỗi thôn đều có một đám người như vậy, bọn họ thường ra vẻ ta đây, kiêu ngạo, suốt ngày phách lối, bắt nạt người này người kia.
Những người như vậy tụ tập lại cùng một chỗ tạo thành một nhóm côn đồ.
Bắt nạt những người nông dân lương thiện, ăn hiếp người trong thôn, ác độc chiếm nhà hoặc ruộng đất của người khác, hoặc có thể trộm gà trộm chó nữa.
Đây đều là những chuyện tồi tệ mà bọn họ thường làm.
Mà nhóm người xuống xe lúc này, rõ ràng chính là những người như vậy.
Người cầm đầu là một người đàn ông cao to đầu trọc, trong miệng ngậm thuốc lá, trên mặt có sẹo do đao chém. Ngoại hình trông tương tự với Vương Chí Vĩ.
"Anh trai, cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Vương Chí Vĩ thấy vậy, nhanh chóng vui mừng kích động nghênh đón.
Bởi vì người đàn ông đầu trọc vạm vỡ dẫn đầu kia, chính là anh trai của anh ta, Vương Bá!
"Bị thương ở chỗ nào?"
Vương Bá quan sát Vương Chí Vĩ từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi.
"Tay phải của em, xương cốt đều nát bấy rồi!"
Vương Chí Vĩ cố nén cơn đau nhức, nâng cánh tay phải lên.
Vương Bá nhìn cánh tay phải mềm nhũn không ngừng chảy máu kia của Vương Chí Vĩ, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Ai làm ra chuyện này hả?"
"Chính là tên nhóc đó, anh trai, anh nhất định phải báo thù cho em!"
Vương Chí Vĩ vội vàng chỉ vào Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Bá nhìn theo ngón tay Vương Chí Vĩ chỉ, trừng mắt nhìn Diệp Thu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Con mẹ mày, tao hỏi mày, tay của em trai tao là mày phế?”
"Là tôi!"
Diệp Thu cười nhạt gật đầu.
"Tốt lắm, có khí phách!"
Khóe miệng Vương Bá nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó trực tiếp ngoắc tay với đám đàn ông ở sau lưng, mặt đầy phách lối nói: "Tới đây, rút gân tay của tên nhóc này ra cho tao, nếu cậu ta dám phản kháng, đánh chết ngay cho tao!"