Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này làm cho Diệp Thu thoáng sửng sốt.

Mà ngay tại lúc này.

Hắc La cũng chu cái miệng nhỏ, nói theo: "Không sai, không sai, anh Diệp Thu muốn chuyên tâm tìm đầu mối, cô ở chỗ này sẽ quấy rầu đến anh Diệp Thu, vẫn nên mau rời đi đi!"

Nghe thấy vậy.

Diệp Thu nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La là thế nào đây?

Sao địch ý với Tống Thiến lại mãnh liệt thế chứ?

Thật là làm người ta khó hiểu.

Đương nhiên Tống Thiến cũng cảm giác được hai cô gái này bài xích mình.

Nhưng cô ta cũng không tức giận, mà hé môi cười, quay đầu nhìn Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, đây là tên thật của anh sao?"

"Ừ!"

Diệp Thu gật đầu.

"Nhìn lá biết mùa thu đến, không tệ, tôi nhớ anh rồi. Vậy các anh cứ bận đi, tôi ở bên ngoài đợi anh nhé!"

Tống Thiến mỉm cười nói.

Ngay sau đó, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía đám người Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy áy náy nói: "Thật ngại quá, tôi ở đây làm phiền mọi người rồi!"

Nói xong.


Tống Thiến trực tiếp xoay người bước ra ngoài.

Đợi sau khi Tống Thiến bước ra khỏi ruộng ngô.

Lúc này Phì Miêu mới chạy tới, nhìn Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La, hỏi: “Tôi nói này, người đẹp là người lịch sự, sao các cô lại dữ dằn với cô ấy như vậy chứ? Hơn nữa, cho dù gái đẹp người ta ở đây, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Còn có thể giúp chúng ta chụp ảnh nữa chứ, người ta là phóng viên chuyên nghiệp đấy!"

"Không cần cô ta đâu, tự chúng ta chụp cũng được mà, hơn nữa cũng không hề kém cạnh cô ta!"

Hắc La bĩu môi nói, mặt đầy kiêu ngạo nói.

Nói xong, cô nàng còn không quên nhìn Hàn Tiêu Tiêu hỏi: "Chị Tiêu Tiêu, em nói có đúng không?"

“Ừ, không sai, chúng ta đến đây để điều tra manh mối, làm sao có thể để người ngoài đứng nhìn được chứ? Chuyện này thật sự không hợp lý!"

Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, mặt đầy nghiêm túc nói.

Ngay sau đó, cô ta quay đầu nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Diệp Thu, tôi để cô ta rời đi, anh chắc không có ý kiến gì chứ?"

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia của Hàn Tiêu Tiêu.

Diệp Thu cảm thấy nữ cảnh sát bạo lực Hàn Tiêu Tiêu dường như giờ phút này đã trở lại rồi.

Anh theo bản năng vội vàng lắc đầu, nói: "Chuyện đó... Tôi không có ý kiến!"

"Hừ, thật sự nhìn không ra, nhân duyên với phái nữ của anh không tồi, tới đâu cũng có phụ nữ quấn lấy cả!"

Hàn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút chua chua.

"Tôi cùng cô ấy tình cờ gặp nhau thôi, căn bản cũng không quen thuộc!"

Diệp Thu chê cười giải thích.

Những lời anh nói hoàn toàn đúng sự thật.

Dù sao anh cùng Tống Thiến chỉ mới gặp nhau một lần.

Hơn nữa vừa rồi ở đây, Tống Thiến đến ngay cả tên anh còn không biết.

Vậy làm sao có thể gọi là quen thuộc được?

Ngay cả bạn cũng không phải!

"Tôi quan tâm anh có quen thuộc hay không làm gì. Tóm lại, anh nên chú ý một chút, anh là người đã kết hôn, đã có vợ rồi, đừng ở sau lưng vợ làm chuyện vớ vẩn. Nếu như tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!"

Hàn Tiêu Tiêu liếc nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

"Cảnh sát các cô còn quản cả tác phong sinh hoạt nữa à?"

Diệp Thu nhất thời cảm thấy toát mồ hôi, có chút cạn lời hỏi.

"Tôi tình nguyện!"

Hàn Tiêu Tiêu bĩu môi, cực kỳ vô lý đáp.

"Em ủng hộ chị Tiêu Tiêu. Chỉ cần anh Diệp Thu dám tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác ngoài chị Tiêu Tiêu cùng em, vậy thì lập tức bắt anh lại!"

Hắc La giơ nắm đấm nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Dáng vẻ kia, rõ ràng chính là sợ thiên hạ không đủ loạn.

"Tại sao chứ?"

Trên trán Diệp Thu nổi đầy vạch đen.

"Bởi vì anh thuộc về em cùng chị Tiêu Tiêu, những người phụ nữ khác đừng hòng mơ tưởng!"

Hắc La hùng hổ nói.

"Hả?"

Diệp Thu hơi sững sờ, mặt đầy kỳ quái nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu.

Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên đỏ mặt lên, vội vàng lắc đầu nói: "Lời này không phải tôi nói! Anh đừng hiểu lầm!"

"À... Chúng ta mau điều tra manh mối đi!"

Diệp Thu sờ chóp mũi, có chút bất đắc dĩ nói.

"À, đúng, đúng, đúng, chuyện chính vẫn quan trọng hơn, tạm gác những chuyện khác sang một bên đi!"

Bạo Long gật đầu, vội vàng bước tới giảng hòa.

Bầu không khí lúc này mới coi như dịu đi không ít.

Ngay sau đó mọi người bắt đầu vây quanh nơi vứt xác, tìm kiếm dấu vết.

Trong số những thành viên chủ lực ở đây.

Tất nhiên phải kể đến Diệp Thu cùng Bạo Long.

Dù thế nào Bạo Long cũng là một cựu huấn luyện viên của đội đặc chủng Lang Nha, am hiểu nhất là trinh sát và phản trinh sát.

Vì vậy, mọi manh mối đều không thể thoát khỏi mắt của anh ta được.

Còn Diệp Thu thì không cần phải nói.

Hai người bọn họ cẩn thận tìm kiếm cẩn thận từng li từng tí từ hai hướng khác nhau.

Mà những người còn lại ở hai bên để hỗ trợ hai người bọn họ.

Ước chừng khoảng nửa giờ đồng hồ.

Diệp Thu vốn không thu hoạch được gì, đang chuẩn bị đổi vị trí.

Thì ngay lúc này, ánh mắt của anh bị thứ gì đó trên mặt đất hấp dẫn.

Đó là đầu lọc thuốc.

Nhưng mà.

Đầu lọc này gần như bị vùi lấp hoàn toàn trong đất, chỉ lộ một chút phần đầu của điếu thuốc ra bên ngoài thôi.

Lại thêm trên mặt đất nhiều cỏ dại như thế này, về cơ bản rất khó để phát hiện.

Nếu không phải Diệp Thu có nhãn lực vượt xa người bình thường, đoán chừng cũng không thể phát hiện được.

Anh lấy từ trong túi lấy ra một đôi găng tay trắng đã chuẩn bị trước, đeo lên tay, nhặt đầu lọc thuốc dưới đất lên, ra hiệu cho Hàn Tiêu Tiêu ở bên cạnh.

Hàn Tiêu Tiêu vội vàng đi tới, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Có phát hiện gì sao?"

"Trong nhóm cảnh sát đầu tiên tới nơi này, có ai trong số đó hút thuốc lá không?"

Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

"Không có, hiện trường vụ án cấm hút thuốc. Đây là quy định của cục thành phố chúng tôi!"

Hàn Tiêu Tiêu lắc đầu nói ngay.

"Vậy cô xem đầu lọc thuốc này thử!"

Diệp Thu nâng đầu lọc thuốc trong tay lên.

"Cái này tìm được trong đất sao?"

Hàn Tiêu Tiêu sững sờ một thoáng, kinh ngạc nói.

Diệp Thu gật đầu.

Mà lúc này.

Đám người còn lại sau khi nghe tiếng kêu kinh ngạc của Hàn Tiêu Tiêu, cũng rối rít chạy lại.

"Đầu lọc thuốc lá? Liệu có thể nào là dân làng ở thôn Vương gia hút nó không?"

Phì Miêu nhíu mày suy đoán.

"Không chắc lắm. Nếu như tôi nhìn không lầm, đây là một loại thuốc lá đặc biệt của Trung Quốc. Dân làng bình thường ai có thể hút nổi thứ này chứ?"

Diệp Thu lắc đầu.

"Vậy nói không chừng là những tên nhà giàu mới nổi?"

Phì Miêu nghi ngờ nói.

"Nếu như là nhà giàu mới nổi thì vẫn còn làm ruộng sao? Hơn nữa, diện tích của mảnh đất này rất nhỏ, địa hình không bằng phẳng, chất lượng đất lại kém, chỉ cần có điều kiện tốt hơn một chút, những người có chút địa vị trong thôn sẽ không muốn mảnh đất này làm gì cả! Cho nên, những người sẵn sàng trồng lương thực trên mảnh đất này chắc chắn không thể giàu có, địa vị ở trong thôn cũng không quá cao!"

Lúc này Diệp Thu nói ra suy đoán của mình.

Nghe xong lời của Diệp Thu.

Mọi người đều trầm ngâm gật đầu.

Bởi vì phân tích của Diệp Thu, cũng đặc biệt có lý.

"Vậy ý của anh là, đầu lọc thuốc lá này, là do hung thủ để lại?"

Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu lóe lên, nhìn Diệp Thu hỏi.

"Có thể là vậy! Chúng ta không thể đoán được quá nhiều chỉ với một mẩu thuốc lá. Trước mắt cứ tiếp tục tìm kiếm thử xem sao, lúc trở về kiểm tra ADN trên đầu thuốc lá này thử xem, có lẽ còn có những phát hiện khác!"

Diệp Thu cau mày nói.

"Được!"

Mọi người gật đầu, rồi sau đó lại tiếp tục chia ra tìm.

Diệp Thu vốn chuẩn bị đổi phương hướng khác.

Nhưng sau khi phát hiện ra đầu lọc thuốc lá.


Anh đổi ý, định tiếp tục tìm kiếm theo hướng này, biết đâu sẽ có phát hiện khác.


Cứ như vậy.


Diệp Thu tiếp tục đi về phía trước, lục soát kỹ càng.


Rất nhanh sau đó, Diệp Thu lại một lần nữa bị một thứ trên mặt đất hấp dẫn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK