"Không dậy nổi không dậy nổi... Mẹ không muốn dậy!" Hạ Úc Huân cả người rúc vào trong mền, sau đó lại ngủ đến trời đất mù mịt. Đại khái là tinh thần đột nhiên trầm tĩnh lại, lúc này rời giường quả thực còn khó hơn lên trời.
"Ba, làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa.
Lãnh Tư Thần thấy cô ngủ ngon như vậy, lại nghĩ cô là đến kỳ sinh lý,gần đây lại mệt như vậy, vì thế lấy điện thoại ra gọi.
"Alo? Lãnh tổng?" Người bên kia điện thoại có chút chần chờ mới lên tiếng.
"Là tôi. Nghiêm phó tổng, tôi xin nghỉ giúp Tiểu Huân, sức khỏe cô ấy không được thoải mái, hôm nay chỉ e là không có cách nào đi công ty rồi."
"Lãnh tổng nói quá lời, xin phép không dám nhận, tôi sẽ điều chỉnh một chút lịch trình đã lên."
"Được. Nghiêm phó tổng, trong khoảng thời gian này Tiểu Huân gây thêm cho anh phiền toái, vô cùng cảm ơn sự chăm sóc của anh dành cho cô ấy." Lãnh Tư Thần nói.
"Đâu có, đây là việc tôi phải làm." Nghiêm Tử Hoa hơi có chút thụ sủng nhược kinh, sau khi cúp máy rất lâu mà vẫn có chút thẫn thờ.
Anh không nghĩ Lãnh Tư Thần trước nay đối chọi gay gắt với mình sẽ đột nhiên có thái độ tốt như vậy, ngữ khí nói chuyện thậm chí như tẩm gió xuân.
Đây là Lãnh Tư Thần lãnh khốc vô tình, âm tình bất định, nói chuyện không chút lưu tình sao?
Quả thực... Quả thực như thay đổi thành một người khác...
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Bạch thấy Lãnh Tư Thần không phải nghĩ cách đánh thức mẹ, mà trực tiếp giúp mẹ xin phép có chút kinh ngạc: "Như vậy có thể chứ? Mẹ gần đây không phải bề bộn nhiều việc lắm sao?"
Lãnh Tư Thần đem chăn của Hạ Úc Huân kéo xuống cho cô dễ thở, sau đó một bộ đương nhiên trả lời: "Đương nhiên có thể, trách nhiệm của ba chính là để cho mẹ con có cuộc sống thoải mái vui vẻ mà. Yên tâm, ba cam đoan sau này mẹ con sẽ không phải vất vả như thế nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Tiểu Bạch thở một hơi dài nhẹ nhõm gật gật đầu, sau đó ngữ khí nghiêm túc nhìn ba nói: "Chờ con trưởng thành, cả ba và mẹ đều không cần phải vất vả như thế nữa."
Lãnh Tư Thần nghe được trong lòng quả thực như ăn mật, nói: "Được, ba sẽ chờ con lớn lên."
Sau khi đem Tiểu Bạch đi học, Lãnh Tư Thần không đi công ty, mà về vân gian thủy trang.
Hạ Úc Huân vẫn đang ngủ, ngủ say bao nhiêu khỏi phải bàn, nhìn như vậy ngay cả anh cũng buồn ngủ theo, vì thế cũng nằm qua cùng ngủ.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ nay quân vương chẳng lâm triều.
Anh hôm nay cuối cùng sâu sắc cảm nhận được ý tứ câu thơ này.
-
Hạ Úc Huân ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, vừa thấy giờ trên di động, trợn tròn mắt.
"A a a - - sao lại là giữa trưa rồi!"
Lãnh Tư Thần sao không gọi cô? Cư nhiên ngay cả Tiểu Bạch cũng không gọi cô!
Cái thế giới này làm cho người ta tuyệt vọng!
Hạ Úc Huân vừa mặc quần áo vừa xuống lầu, đột nhiên nghe trong phòng bếp có tiếng động, vì thế hồ nghi đi tới.
"Lãnh Tư Thần, anh... Anh đang làm cái gì?"
Chỉ thấy trong phòng bếp bày một túi lớn nguyên liệu nấu ăn, Lãnh Tư Thần xắn tay áo, đang buộc tạp dề lên cổ.
"Tự mình còn không thấy sao? Giúp anh cột dây nào." Lãnh Tư Thần đưa lưng qua phía cô.
Hạ Úc Huân phản xạ có điều kiện đem dây tạp dề sau lưng anh cột lại, sau đó dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn anh, nói:"Anh muốn làm cơm sao? Anh biết sao?"
"Chưa làm qua không có nghĩa là anh không biết."
"Vậy anh có cần tôi giúp không?" Hạ Úc Huân hảo tâm đề nghị.