Nhưng, tôi không thể chịu đựng được anh đùa giỡn tôi, lừa gạt cùng đùa bỡn cảm tình của tôi như vậy!”
“Em cho rằng anh đang đùa giỡn em sao?” Âm điệu Lãnh Tư Thần khẽ nhếch. Anh cũng không cách nào chịu đựng, không thể chịu đựng được anh hạ quyết tâm nói ra cư nhiên bị cô cho là lừa gạt cùng đùa bỡn……
Hạ Úc Huân bị thương mà phẫn nộ nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Huân, anh không có nhàm chán đến mức mang theo một thân bị thương hơn nửa đêm chạy tới đùa giỡn em.”
Hạ Úc Huân xuy một tiếng, nói:“Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết anh nói tất cả đều là thật, nói cho tôi biết trong khoảng thời gian này lãnh đại tổng tài ngài không may bị Hạ Úc Huân ngu ngốc lây bệnh, cho nên cũng biến thành ngu ngốc?”
Lãnh Tư Thần dở khóc dở cười mà nhìn cô, “Thích em chính là ngu ngốc? Vậy là đạo lý gì?”
“Anh……” Hạ Úc Huân chán nản.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần đột nhiên dừng ở nơi nào đó trên thân thể cô, sau đó dần dần trở nên thâm trầm……
Hạ Úc Huân theo tầm mắt anh nhìn qua, lập tức cảnh giác mà nhanh chóng che lại nơi cổ áo vì vừa rồi đánh nhau hơi hơi buông ra.
Lãnh Tư Thần nhướng mày, nói: “Có cái gì phải che? Toàn thân em từ trên xuống dưới, anh nơi nào chưa thấy qua?”
“Lãnh Tư Thần —— anh đi chết đi!” Hạ Úc Huân cầm gối đầu trong tay nhanh chóng ném qua.
Giây tiếp theo, làm Hạ Úc Huân không thê rtin nối chính là, cái gối đầu kia cư nhiên hoa lệ lệ mà bay qua đập vào giữa mặt Lãnh Tư Thần, sau đó…… Đem anh đập ngã xuống.
Hạ Úc Huân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống giường đỡ anh dậy, “Này, có lầm hay không a! Anh yếu ớt đến mức độ này sao? Kia chỉ là một cái gối đầu mà thôi……”
“Chẳng lẽ đây là đạo lý một cọng rơm áp đảo con lừa?” Hạ Úc Huân tự nói thầm.
“Tiểu Huân, đừng so sánh loạn.” Lãnh Tư Thần mặt đầy hắc tuyến mà ngồi dậy, “Tiểu Huân, anh như vậy, e là không có biện pháp tự mình đi ra ngoài, phiền em đỡ anh lên xe được chứ?”
Lãnh Tư Thần đáng thương tội nghiệp mà nhìn cô, mồ hôi trên trán theo gương mặt vẫn luôn lăn xuống, hoàn toàn thấm vào vạt áo sơmi trước ngực, quả thực mê hoặc khó có thể miêu tả.
“Lên xe cái gì, nằm trên giường cho tôi!” Hạ Úc Huân bực bội mà nổi giận gầm lên một tiếng anh đỡ dậy.
Lãnh Tư Thần đem toàn bộ sức nặng thân thể đều yên tâm giao cho thân thể nhỏ xinh của cô, môi càng cúi càng gần, cuối cùng hơi hơi cắn vành tai cô, trong giọng nói tràn đầy ý vị đạt được, nói: “Anh liền biết em luyến tiếc anh!”
Hạ Úc Huân vẻ mặt ảo não, nói: “Anh lại động tay động chân tin tôi thả pudding ra cắn chết anh!”
“Anh tình nguyện em tới cắn. Còn nữa, anh không có động tay động chân, chỉ là dùng tài hùng biện mà thôi……”
Giận ——
Lãnh Tư Thần dáng vẻ tiểu nhân khi gian kế thực hiện được khiến Hạ Úc Huân nổi trận lôi đình, nhưng cố tình lại không thể nhẫn tâm đánh anh, chỉ đành mặt đỏ tai hồng mà ném anh xuống, chạy tới phòng khách lấy khăn lạnh cùng hòm thuốc.
Hạ Úc Huân một tay cầm theo hòm thuốc, một tay bưng thau nước có khăn lông đi vào phòng, giơ chân mở cửa phòng.
Lãnh Tư Thần ngồi ở trên giường, ánh mắt vẫn luôn quấn lấy cô.
Hạ Úc Huân đưa tay kéo cà vạt tán loạn của anh ra, từ trên xuống dưới từng nút áo sơmi đem cởi bỏ, cởi đến một nút cuối cùng lại như thế nào cũng không cởi được, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.