Âu Minh Hiên đang chuẩn bị tan ca, đột nhiên nhận được điện thoại của chủ biên một tạp chí gọi tới.
“Ông chủ, có tin tức lớn siêu cấp, hiện tại còn chưa có bất cứ ai dám phát, nếu chúng ta phát ra, tuyệt đối sẽ bùng nổ!”
“Vậy phát đi, loại việc nhỏ này còn phiền tới ta sao!”
“Không phải đâu ông chủ, đây cũng không phải là việc nhỏ a! Có liên quan đến tập đoàn Thiên Úc! Lỡ như làm không tốt, tôi e là như mấy nhà trước mặt, ngay cả tòa soạn đều bị phong tỏa!”
“Muốn bùng nổ đương nhiên phải mạo hiểm, rốt cuộc là có gì đáng ngại? Gửi ta xem!”
“Đã gửi đến hộp thư của ngài!”
“Được, ta đã biết.”
Âu Minh Hiên chỉ đành vòng trở về, mở laptop ra.
Có chút không kiên nhẫn mà chờ ảnh chụp download xong, Âu Minh Hiên không chút để ý mà đem ảnh chụp click mở.
Giây tiếp theo, thân thể đang dựa vào ghế đột nhiên ngồi thẳng, mặt đều sắp sửa dán vào màn hình máy tính.
Âu Minh Hiên tức khắc tập trung tinh thần cao độ, nhanh chóng click chuột, mở từng tấm xem.
Anh biết chuyện xảy ra ở tiệc rượu tối hôm qua, cho rằng cái tin gọi là có quan hệ Thiên Úc, bất quá bọn họ chụp chỉ là cô gái giả trang Hạ Úc Huân theo bên cạnh Lãnh Tư Thần một phen “Mỹ nhân cứu anh hùng” mà thôi.
Anh cho rằng bất quá lại có người sắp xếp một tuồng kịch, tuyệt đối không nghĩ tới chính là, bọn họ chụp đích xác là hình ảnh trong dự liệu của anh……
Nhưng, cô gái trong ảnh chụp này ánh mắt, động tác, khí chất, thậm chí từng chiêu thức đều giống Hạ Úc Huân như đúc!
Tuy rằng những ảnh chụp đó hỗn độn không rõ, nhưng vẫn là một cảm giác vô cùng quen thuộc ập vào trước mặt.
Trừ lần đó ra còn có một đoạn video ngắn, anh khẽ run ngón tay click mở, nghe ngữ khí tức giận mắng chửi của cô gái kia, nhìn cô chiêu chiêu sắc bén đánh lui kẻ bắt cóc, cơ hồ cho rằng cô gái trong video kia là Hạ Úc Huân trọng sinh ở trước mắt!
Hơn nữa, đồng lõa kẻ bắt cóc kia nhìn sao lại quen mắt đến vậy?
Anh xem đi xem lại đoạn video này, phát hiện tên đồng lõa kia sau khi đá một chân, trong mắt cô gái kia hiện lên một tia ngạc nhiên, tựa hồ là nhận ra người này……
Tên đồng lõa này là ai? Anh trước kia hình như đã gặp qua……
Âu Minh Hiên càng nhìn trong lòng càng nhiều nỗi băn khoăn, bực bội mà xoa xoa tóc, rốt cuộc mọi thứ là như thế nào?
Đang phiền, cửa văn phòng đột nhiên bị ai một chân đá văng ra, ngay sau đó thanh niên một cậu thanh niên kiêu ngạo vui vẻ chợt vang lên ——
“Chú, tiểu gia ngã sát đã về rồi ——”
Thanh âm Âu Minh Hiên có chút chần chờ: “Cậu là……”
Người tới tháo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, một hàm răng trắng, mày cau lại, mang theo vài phần trêu chọc, nói: “Âu Minh Hiên chú có phải già rồi nên lẫn hay không hả? Ngay cả tôi đều nhận không ra?”
“Cậu…… Nam Cung Mặc?!” Âu Minh Hiên vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời trên mặt xẹt qua một tia vui sướng: “Tiểu tử cậu sao đã trở lại?”
“Vô nghĩa, tôi tốt nghiệp rồi!” Nam Cung Mặc trợn trắng mắt.
“Tôi còn tưởng rằng cậu đời này đều không về nước!” Âu Minh Hiên bước nhanh qua, ôm cậu một cái, nói: “Tiểu tử thúi, hoan nghênh trở về!”
“Sách, thật ghê tởm!”
“Cậu trở về thật đúng lúc, mau tới đây, giúp tôi xem một thứ!” Âu Minh Hiên gấp gáp rống lên.
“Cái gì a?” Nam Cung Mặc dạo bước cùng qua, thấy anh click mở một đoạn video, chế nhạo nói: “Không phải là cái loại video ngắn bậy chứ?”
“Con nít ranh, nói bậy gì đó! Mau xem xong cho chú mày đi!”
Nam Cung Mặc nhìn video, sắc mặt rất nhanh liền trở nên nghiêm túc, sau đó phản ứng hệt như Âu Minh Hiên, đem video lặp lại xem vài lần.