Sau khi ăn xong, ba người vòng quanh đường mòn vườn trường dạo bước.
Phía sau…… Tất nhiên đi theo một số lượng lớn phần tử nhiều chuyện tự cho là che dấu rất khá.
Hạ Úc Huân đang muốn tìm Nam Cung Mặc tính sổ chuyện nói bậy là bạn trai cô, Âu Minh Hiên đã hưng sư vấn tội trước, “Nam Cung Mặc! Cậu tiểu tử thúi này, cậu muốn chết có phải hay không? Cư nhiên dám nói mình là bạn trai úc huân!”
Nam Cung Mặc hai tay ôm ở sau đầu, chậm rãi nói, “Dù sao chú hiện tại đều không ở trường học, liền cho tôi mượn dùng thì có sao đâu! Những nữ sinh đó thật sự rất phiền ai!”
Âu Minh Hiên rống giận, “Không được, cậu thích giải quyết thế nào thì giải quyết như thế! Dù sao cậu không được dùng Hạ Úc Huân làm lá chắn!”
Nam Cung Mặc không phục mà trừng anh, nói: “Chú dựa vào cái gì mà không được a?”
“Bởi vì, cô ấy là lá chắn của riêng tôi! Lại nói, cậu nháo như vậy, cả người trong đại học C đều biết tôi bị đội nón xanh, về sau mặt mũi tôi để chỗ nào!” Âu Minh Hiên tức giận nói.
“Tôi không quản mặt mũi chú để đâu! Dù sao tôi chính là muốn quy định chị ấy, chị ấy nói muốn che chở cho tôi! Chị à, phải không?” Nam Cung Mặc lập tức vọt đến bên người Hạ Úc Huân, ôm lấy bả vai cô.
Hạ Úc Huân gật gật đầu, “Đúng, tôi nói muốn che chở cho cậu!”
Nói xong lập tức ảo não mà quát, “Không đúng! Đúng cáu đầu cậy ấy! Tôi nói muốn che chở cho cậu không có nghĩa là phải làm lá chắn của cậu!”
Nam Cung Mặc bắt đầu dùng ra tuyệt chiêu, đáng thương tội nghiệp mà làm nũng, “Chị à, giúp đỡ, chỉ một lần thôi được không?”
Âu Minh Hiên lập tức kháng nghị, nói: “Tôi đã nói rồi, úc huân là của riêng tôi……”
Hạ Úc Huân không thể nhịn được nữa mà nổi giận gầm lên một tiếng, “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Tất cả đều câm miệng cho tôi! Hai tên hỗn đản các người, xem tôi là người vô hình hả? Lão nương là danh hoa có chủ! Ai cũng đừng mơ tưởng!”
Âu Minh Hiên xuy một tiếng, trêu đùa, “Vậy xin hỏi, chủ em là ai?”
“Lãnh Tư Thần.” Người trả lời là Nam Cung Mặc.
Âu Minh Hiên đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó cười nhạo, “Tiểu tử, cậu khi nào lại có khiếu hài hước như vậy?”
“Lần này e là thật, Lãnh Tư Thần cùng chị ấy thổ lộ.” Nam Cung Mặc nhún vai.
“Cô ấy? Đánh chết tôi cũng không tin.” Âu Minh Hiên một bộ khinh thường, nhưng con ngươi chợt lóe qua vài tia hoảng loạn lại bán đứng anh.
Hạ Úc Huân rốt cuộc bị thái độ của anh chọc giận, “Vẻ mặt anh là có ý gì? Anh dựa vào cái gì không tin! Em có kém như vậy sao? Đánh chết anh đúng không! Em đánh chết được anh thì đã tốt! Anh sát thiên đao!”
Nói xong hai người liền chạy quanh Nam Cung Mặc đuổi đánh.
Quần chúng vây quanh hưng phấn mà khe khẽ nói nhỏ.
“Oa! Tình hình chiến đấu thật kịch liệt a!”
“Bất quá, kỳ quái, rõ ràng là học tỷ xuất tường, vì cái gì thành ra học tỷ đuổi theo học trưởng đánh a!”
“Đây là ngươi không hiểu! Hành vi của người ta không thể dùng tư duy bình thường giải thích, nếu không sao có thể gọi là tình nhân huyền huyễn a!”
……
Đột nhiên, Hạ Úc Huân chạy vội hung hăng nhéo Âu Minh Hiên một phen.
“Này, em làm gì?” Âu Minh Hiên đau hô.
“Anh đau sao?” Hạ Úc Huân ngơ ngác hỏi.
“Vô nghĩa, anh đương nhiên đau! Véo em một cái thử xem nhé!” Âu Minh Hiên xoa cánh tay.
“Em không phải đang nằm mơ chứ!” Hạ Úc Huân hoảng hốt mà nhìn phía trước.
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc đồng thời theo ánh mắt đang dại ra của Hạ Úc Huân nhìn qua.
Đối diện đang từng bước một đến gần bọn họ thế nhưng là người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở chỗ này —— Lãnh Tư Thần.
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn(*). Ánh mắt Hạ Úc Huân đầu tiên khi nhìn thấy Lãnh Tư Thần trong đầu liền hợp với tình huống mà dần hiện ra câu thơ này.
(*): Nước soi nghiêng bóng mai gầy. Dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều.
Anh mặc áo sơmi trắng, mặt mày như họa, đi từng bước đến chỗ cô, phía sau cảnh vật như tranh sơn thủy vẩy mực dần dần nhuộm đẫm màu sắc, chỉ cần là nơi anh xuất hiện, hết thảy sáng lạn đều thành đen trắng, làm nền cho phong cảnh của anh.