Lúc này, tay nhỏ càng siết càng chặt.
Thấy Âu Lạc Hâm và Hạ Nặc Bạch đều không nói chuyện, cô giáo liền quyết định nói: “Một khi đã như vậy, vậy các con liền đổi vị trí đi!”
Niếp Niếp nghe vậy toàn thân đều căng thẳng, theo bản năng mà nhìn Tiểu Bạch một cái, kết quả phát hiện cậu một chút phản ứng đều không có, vì thế căm giận mà thu thập đồ vật, nhấc cặp sách đứng lên muốn đi ra sau.
Tiểu Bạch một câu đều không nói, bé không thể chính mình vội vã nói một hai phải ngồi cùng cậu! Nói không chừng cậu còn ước gì ngồi cùng An Tuyết a!
Niếp Niếp ngồi ở bên trong, muốn đi ra ngoài phải qua chỗ Tiểu Bạch, tức giận nói: “Nhường một chút!”
Thấy Tiểu Bạch một chút ý muốn cho ra đều không có, Niếp Niếp không khỏi trừng mắt liếc cậu một cái, nói:“Cậu động tác nhanh lên a!”
Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên, Niếp Niếp cho rằng cậu thật sự muốn cho bé đi, hai má phình phình, tức giận hệt như con mèo nhỏ bị dẫm lên đuôi.
Vốn dĩ bé còn tính toán người lớn rộng lượng cùng cậu hòa hảo, hiện tại cô thề không bao giờ muốn để ý đến đồ quỷ đáng ghét này nữa!
“Cô giáo, không cần thay đổi.”
Giây tiếp theo, Tiểu Bạch trầm mặc đột nhiên lên tiếng, Niếp Niếp tức khắc chớp đôi mắt ngốc tại chỗ, đầy kinh ngạc.
Cô gióa trên bục giảng lau mồ hôi, bởi vì biết mẹ cậu có lai lịch không nhỏ, tất nhiên là tận lực ưu tiên thỏa mãn yêu cầu của cậu, vì thế ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy ngồi như vậy đi, dù sao Diệp Hữu Tỉ và An Tuyết ngồi ở phía sau, có chuyện gì, các con thỉnh giáo các bạn ấy cũng tiện!”
Nghe được cô giáo nói, trên khuôn mặt nhỏ của An Tuyết có chút tiếc nuối, sắc mặt Diệp Hữu Tỉ nhìn qua cũng không phải tốt lắm.
Niếp Niếp tâm tình rối rắm mà một lần nữa ngồi lại, thỉnh thoảng nhìn lén Tiểu Bạch bên cạnh vài lần.
Vì cái gì cậu đột nhiên lại nói không đổi?
……
Cả ngày hai đứa nhóc đều không nói chuyện.
Nhưng xung quanh Tiểu Bạch vừa mới tan học liền có bạn nữ ríu rít mà vây lại nói chuyện với cậu, hỏi cậu vấn đề, phát hiện đề bài nào cậu đều biết, đối với cậu sùng bái mà không nhịn được, nhìn đến mức trong lòng Niếp Niếp càng thêm hụt hẫng.
Hiện tại Tiểu Bạch thật sự hoàn toàn không cần mình.
Đinh linh linh, tiếng chuông tan học vang lên.
Diệp Hữu Tỉ lập tức tới bên cạnh Niếp Niếp, nhiệt tình mà muốn mời Niếp Niếp về làm khách nhà cậu.
“Âu Lạc Hâm, cậu có muốn đến nhà tôi chơi không? Nhà tôi nuôi hai con chó lớn đặc biệt đáng yêu đặc biệt thông minh! Cậu nhất định sẽ thích!”
“À, lần sau đi, tôi hôm nay……” Niếp Niếp tuy rằng đang cáu kỉnh, nhưng vẫn quyết định cùng Tiểu Bạch về nhà, rốt cuộc bé cũng là chị, đáp ứng mẹ sẽ chiếu cố cậu rồi.
Nhưng, bé quay đầu vừa thấy, phát hiện Tiểu Bạch cư nhiên đã đi rồi.
Thấy Tiểu Bạch không rên một tiếng rời đi, tiểu nha đầu lúc này hoàn toàn nổi giận ——
“Hạ Tiểu Bạch, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Cùng với “Bang” một thanh âm vang lên, hộp bút sắt quăng ngã trên bàn học, bị ném bẹp rồi.
Chưa từng thấy qua bạn Âu Lạc Hâm đáng yêu lại ngoài mạnh trong yếu như vậy, Diệp Hữu Tỉ và các bạn học trong lớp chưa về tất cả đều cả kinh ngây ngẩn cả người.
Hạ Tiểu Bạch? Bé là đang gọi Hạ Nặc Bạch sao?
Niếp Niếp cho rằng theo cá tính Tiểu Bạch, tuyệt đối sẽ không phản ứng bé, lại không nghĩ rằng, cậu thế nhưng thật sự quay lại.
Vì thế Niếp Niếp ngược lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nói: “Cậu không phải đi rồi sao?”
“Nếu tôi về, sẽ không mang theo cặp sách sao?”
Niếp Niếp cúi đầu vừa thấy.
Ngạch, cặp sách thật sự còn ở đây……
Bé quá tức giận, không có chú ý!
Trước mặt nhiều người như vậy, cư nhiên một chút mặt mũi đều không cho bé.