Âu Minh Hiên bên cạnh trở thành bóng đèn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, nói: “Kia gì, có cần tôi đem phòng dọn ra cho hai người hay không?”
“Lãnh Tư Thần, anh nếu dám đụng đến tôi, anh nhất định phải chết, biết không?” Hạ Úc Huân nói xong câu đó, sau đó một nhát dao, tự đem bản thân đánh cho hôn mê.
Âu Minh Hiên nhìn thấy quả thực rơi lệ đầy mặt, khốn nạn a, em vừa rồi vì cái gì không từ mình đánh mình ngất xỉu đi, làm hại anh hệt như chuột bị mèo đuổi bị em đuổi chạy tán loạn khắp phòng, đây là chơi anh sao!
“Khụ khụ, hiện tại làm sao bây giờ?” Âu Minh Hiên cẩn thận liếc mắt nhìn Lãnh Tư Thần sắc mặt vô cùng khó coi.
Ai, dưới loại tình huống này, Lãnh Tư Thần một liều thuốc giải hoàn mỹ như vậy, cô đều không muốn ăn, cư nhiên tình nguyện tự mình đâm mình hôn mê. Âu Minh Hiên mặt đầy vẻ đồng tình lắc đầu, nếu anh bị người phụ nữ mình yêu thương ghét bỏ như vậy, phỏng chừng sẽ tức khắc đâm đầu mà chết.
Sau một lúc lâu, vẻ âm trầm trên mặt Lãnh Tư Thần bất ngờ thay đổi, sau khi bình ổn chỉ còn lại một tia bất đắc dĩ, cuối cùng một tay đem cô ôm ngang lên.
“Này, khoan đã, các người đi rồi, tôi làm sao bây giờ a?” Âu Minh Hiên vẻ mặt đau khổ nhìn áo ngủ thiếu nửa bên tay áo.
Lãnh Tư Thần căn bản không nghe được anh nói, trực tiếp cuốn Hạ Úc Huân đi không thấy bóng dáng.
-
Không biết qua bao lâu.
Bên trong xe vững vàng chạy, Hạ Úc Huân choáng váng tỉnh lại, đột nhiên cảm giác bên gáy một trận đau nhức thấu tim, nhịn không được “Fuck” một tiếng: “Ai đánh lén bà cô!”. ngôn tình hài
Qua vài giây sau cô mới dần có chút thanh tỉnh, ách, hình như là tự mình đánh mình.
Chờ sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô quay đầu vừa thấy, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng xa cách của Lãnh Tư Thần ánh vào mi mắt.
Hạ Úc Huân lập tức cảnh giác rúc sát cửa sổ xe: “Lãnh Tư Thần, anh muốn mang tôi đi đâu?”
“Vân gian thủy trang.” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc mà trả lời, hết sức chuyên chú lái xe.
“Tôi không đến nhà anh!” Hạ Úc Huân như mèo bị dẫm phải đuôi.
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Anh thả tôi xuống giao lộ phía trước!”
“……” Giao lộ phía trước? Đem cô cái dạng này thả xuống giao lộ phía trước?
Đặc sao, cái kia giao lộ là hồng, đèn, khu hảo sao! Nàng tình nguyện tìm cái ngưu, lang cũng không muốn muốn hắn đúng không?
Lãnh Tư Thần tức giận đến tay nắm tay lái đều bắt đầu run lên, quát: “Hạ Úc Huân, em rốt cuộc có não hay không?”
“Tôi sao lại không có não? Tốn chút tiền là có thể giải quyết sự việc, tôi vì cái gì phải chọc vào anh một phiền toái lớn như vậy!” Hạ Úc Huân phẫn nộ mà trừng anh, lập tức lại quay mặt đi, con ngươi hiện lên một tia vừa mất khống chế vừa hoảng loạn.
A, phiền toái……
Lãnh Tư Thần mặt âm trầm, phát động động cơ, xe tức khắc giống như mũi tên rời cung bắn ra ngoài.
Mười phút sau, chiếc xe dừng lại.
Đêm khuya bầu trời đầy sao, sóng nước lóng lánh trên mặt sông phản chiếu muôn vàn ánh sao, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Chiếc xe màu đen lẳng lặng ngừng ở bờ sông.
Bên trong xe, Lãnh Tư Thần tắt hỏa, ngay lúc Hạ Úc Huân lại tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn thì anh tự tháo cà vạt mình, sau đó kéo xuống, ngay lập tức, anh bắt đầu cởi cúc áo mình ra.
Một viên, hai viên, ba viên, thẳng đến toàn bộ đều cởi bỏ……
Hạ Úc Huân mở to hai mắt nhìn: “Lãnh…… Lãnh Tư Thần…… Anh muốn làm gì?”
Giây tiếp theo, áo khoác và áo sơ mi Lãnh Tư Thần tất cả đều cởi hết, trên thân trần trụi, từ trên xe cầm một điếu thuốc bật lửa, sau đó dựa vào ghế, thật sâu hút một ngụm, liếc xéo cô một cái, phun ra, buồn bã nói: “Anh cởi quần áo của mình, em có ý kiến?”