“Khụ khụ……” Hạ Úc Huân khụ khụ một trận, bị anh rống đến hai mắt phiếm hồng, anh vừa muốn cất bước, cô liền gắt gao nắm chặt vạt áo anh, nói: “Đừng đi, đừng bỏ rơi A Thần! Cứu cứu anh ấy! Khụ khụ…… Cứu A Thần……”
Lãnh Tư Thần thật lâu mà nhìn cô gái trong lòng ngực với vẻ mặt hèn mọn cầu xin, trái tim từng đợt đau đớn.
Không được! Không thể lại như vậy đi xuống! Cô cần phải thoát khỏi cái gối đầu kia, cần phải nhận ra chính mình! Lãnh Tư Thần không để ý tới cô, quyết tâm tiếp tục đi.
“Đừng ——” Hạ Úc Huân tê tâm liệt phế mà hô một tiếng, liều mạng giãy giụa, “Cầu xin anh, cầu xin anh! Buông tôi ra, tôi muốn đi cứu A Thần……”
Hạ Úc Huân thấy giãy giụa không có hiệu quả, nản lòng thoái chí, lại tựa như ra quyết định gì đó, hai tay cô đột nhiên ôm lấy cổ Lãnh Tư Thần lôi kéo xuống, hung hăng dán lên môi anh.
Lãnh Tư Thần hoàn toàn không nghĩ tới cô phải làm như vậy, cả người đều ngây ngẩn, cư nhiên cứ như vậy vẫn không nhúc nhích mà tùy ý môi mềm mại ẩm ướt của cô liếm liếm anh.
Cách đó không xa, trà từ trong miệng cha con nhà Nam Cung tất cả đều phun.
“Cứu cứu A Thần…… Cứu anh……” Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy không sai biệt lắm, rốt cuộc buông anh ra, thật cẩn thận mà cầu xin, nước mắt trong suốt ướt át đọng trong khóe mắt.
Lãnh Tư Thần đầu hàng……
Hoàn toàn vứt vũ khí áo giáp……
Đối mặt với Hạ Úc Huân như vậy, anh phải như thế nào hạ quyết tâm? Khó giải.
Lãnh Tư Thần cứ như vậy ôm cô, từng bước một đi đến nơi gối đầu chìm nghỉm, hơi hơi cúi người, đưa tay thò vào trong hồ đem gối đầu thấm đẫm nước nhặt lên, đưa cho cô.
“A Thần!” Hạ Úc Huân run rẩy đem gối đầu ôm vào trong ngực, ngây ngốc mà ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, kinh hoảng hỏi, “A Thần có thể chết hay không?”
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, nói: “Sẽ không.”
“Thật vậy chăng?” Hạ Úc Huân cúi đầu, môi mềm dán sát vào cái gối kia bắt đầu thổi.
“Em…… Đang làm cái gì?” Lãnh Tư Thần khó hiểu mà nhìn cô.
“Hô hấp nhân tạo……”
Không chỉ là Lãnh Tư Thần, nghe được Hạ Úc Huân trả lời, ba người đàn ông tất cả đều khuôn mặt dại ra, dở khóc dở cười.
-
Sau khi trở về, Lãnh Tư Thần lập tức buộc Hạ Úc Huân tiến vào bồn tắm ngâm nước ấm, thay áo ngủ.
Đại khái là phát hiện ngủ giường thoải mái hơn nhiều, hiện tại, chỉ cần không chịu kích động, dường như cô sẽ không trở lại tủ quần áo.
Lúc Lãnh Tư Thần từ phòng tắm đi ra, Hạ Úc Huân lập tức từ đầu giường bò đến đuôi giường, nôn nóng hỏi, “A Thần tắm xong chưa?”
“Uhm.” Lãnh Tư Thần lấy ra một cái gối đầu khác đã chuẩn bị giống nhau như đúc.
Hạ Úc Huân vừa lòng mà đem gối đầu ôm vào trong ngực, lại nằm lại trong chăn.
Một lát sau, cô nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhìn về phía bóng người cô đơn đau thương đứng trước cửa sổ.
Lãnh Tư Thần thất bại mà nện một quyền trên cửa sổ.
Rốt cuộc phải như thế nào, em mới bằng lòng nhìn anh một cái, phải như thế nào em mới có thể khôi phục sự tin tưởng với anh……
Nắm tay cứng đờ đột nhiên bị một bàn tay nhỏ ấm áp bao trùm.
Lãnh Tư Thần chậm rãi ngẩng đầu.
“Anh mệt sao?” Hạ Úc Huân không biết khi nào đi tới bên cạnh anh, đang sợ sệt lo lắng mà nhìn anh.
Cô…… Là đang lo lắng cho mình sao? Lãnh Tư Thần không thể nào tin nổi mà nhìn khuôn mặt nhỏ kia.
Trong nháy mắt, cảm giác chính mình trở nên yếu ớt, nhẹ nhàng ôm chặt cô, nói: “Có một chút, nhưng không sao.”
Hạ Úc Huân không muốn anh chạm vào mình, nhưng nghĩ đến anh cứu “A Thần”, vẫn quyết định không thương tổn anh, do dự mà hỏi, “Anh buồn ngủ sao? Tôi có thể chia cho anh một nửa giường.”
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà đem cô ôm chặt, nói: “Tiểu Huân, em đây là thành tâm muốn tra tấn anh sao?”