Cô sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, theo bản năng hướng đến gần nơi ấm áp. Lỗ tai dán vào nơi trái tim đập mạnh của anh, tâm an lạ thường.
Lãnh Tư Thần vỗ nhẹ sau lưng cô, như đối với một thứ trân bảo dễ vỡ, muốn dùng lực lại không dám dùng, nhẹ nhàng mà ôm lấy thân thể run rẩy của cô, lòng tràn đầy vui sướng mất mà tìm lại được.
Rốt cuộc, ngoài phòng vang lên tiếng mưa to rơi xuống.
Anh có chút ích kỷ chờ mong thời tiết cứ như vậy đừng kết thúc quá sớm, để cho bão táp tới càng mãnh liệt chút đi!
Trong quan niệm của anh vẫn luôn cho rằng nhân định thắng thiên, anh là người tuyệt đối theo chủ nghĩa duy vật, nhưng giờ này khắc này, anh lại không cách nào không cảm tạ ông trời vì trận mưa to này.
Một cái cúi đầu liền nhìn thấy cô đang ngủ say trong lòng mình, lông mi chớp động lệ quang anh cúi đầu hôn nhẹ, lại cầm lòng không được mà đi xuống, lướt qua cái mũi đi đến đôi môi mềm mại, lướt qua liền ngừng. Kiếm Hiệp Hay
Đột nhiên cảm thấy, trên trán, dạ dày tất cả đau đớn đều biến mất, chỉ còn lại an tâm cùng thỏa mãn.
-
Sáng sớm hôm sau, qua cơn mưa trời lại sáng.
Anh trắng đêm không ngủ, ngón tay vòng quanh tóc cô, tầm mắt tham lam mà dây dưa trong dung nhan cô như trẻ con cuộn tròn trong lòng mình ngủ say.
Nỗ lực khắc chế bản thân mình không phải theo phương thức nào đó đánh thức cô.
Tất cả lực chú ý của Lãnh Tư Thần đều nằm trên người Hạ Úc Huân, hoàn toàn không nghe được có người gõ cửa cùng tiếng bước chân vào nhà.
Ngoài phòng ngủ, Âu Minh Hiên một tay xách theo bữa sáng nhìn một màn ái muội ấm áp trước mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ chậm chạp thẫn thờ.
Vì cái gì Lãnh Tư Thần lại qua đêm ở chỗ này, vì cái gì bọn họ sẽ ngủ trên một cái giường, anh đã hoàn toàn không có dư lực tự hỏi.
Nam Cung Mặc sắc mặt ửng đỏ, đồng tình mà liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, tiếp nhận đồ vật trong tay anh, nói: “Tay anh không tiện, tôi giúp anh cầm! Khụ, tôi nghĩ cô ấy…… Bọn họ hiện tại hẳn là vẫn đừng……”
Âu Minh Hiên không nói một lời mà xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng, Lãnh Tư Thần nguy hiểm mà nheo hai mắt lại nhìn lướt qua hướng Âu Minh Hiên, theo bản năng mà ôm chặt người trong ngực hơn, chọc đến cô bất mãn mà ưm một tiếng, anh lúc này mới bỗng nhiên bừng tỉnh, kinh hoảng mà nới lỏng lực đạo.
Bất quá Hạ Úc Huân vẫn là tỉnh.
Cô mở to mắt, chớp chớp, đầu tiên là mê mang, lại là rõ ràng, tiếp theo bỗng nhiên ngồi dậy, lập tức kinh hoảng mà kêu lên, “A Thần! A Thần đâu A Thần đâu A Thần đâu……”
Sau đó không nói hai lời vùi đầu chui vào trong chăn một trận lục lọi, thậm chí ngay cả thân thể Lãnh Tư Thần cũng tìm kiếm một phen.
“A Thần đâu? A Thần không thấy, A Thần không thấy……” Cô gấp đến độ cái trán toát mồ hôi, giống như mất hồn.
Lãnh Tư Thần bên cạnh quần áo bị cô kéo hỗn loạn, vừa nỗ lực nói với cô: “Tiểu Huân, nhìn anh, anh ở chỗ này, em rốt cuộc đang tìm cái gì?”
“A Thần không thấy, không thấy, không cần em……” Hạ Úc Huân đã gấp đến độ khóc ra.
Cô căn bản không để ý tới Lãnh Tư Thần, cứ như vậy để chân trần bắt đầu lục lọi khắp nhà.
Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đều gặp tai họa.
Cuối cùng, cô ngồi trên sàn nhà, oa một tiếng khóc lên, cúi đầu thương tâm muốn chết mà khóc nức nở.
Khóc lóc khóc lóc, đầu tiên là nhìn thấy chân đàn ông, sau đó từ từ nhìn thấy đưa đến trước mặt cô —— gối đầu.
“Cho em.” Thanh âm Lãnh Tư Thần lạnh băng tĩnh mịch.
Hạ Úc Huân không chút khách khí mà một tay đem gối đầu đoạt lại ôm vào trong ngực, sợ hãi đưa hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Tư Thần, nghiêm túc mà nói, “Anh là người tốt……”
Lãnh Tư Thần cười khổ, đây là những ngày qua, cô lần đầu tiên chân chính ý nghĩa nói chuyện với mình.
Nhưng, úc huân, anh không muốn làm người tốt của em, chỉ muốn làm người ở trong lòng em thôi.