Thấy người kia đương nhiên mà bắt đầu sai mình, Hạ Úc Huân quả thực sắp tức điên, nhưng vì Tiểu Bạch không thể không nhịn xuống.
Cũng may không phải yêu cầu gì quá đáng.
Nhưng dựa theo hiểu biết của cô với Lãnh Tư Thần, ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, đây tuyệt đối chỉ là mới bắt đầu.
Hạ Úc Huân hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông dưới bàn làm việc một cái, sau đó cắn răng quăng cửa đi ra ngoài.
Thấy Hạ Úc Huân đột nhiên đi ra, tất cả mọi người cũng như nhất trí động tác ngẩng đầu lên nhìn qua.
Ánh mắt kia, quả thực hệt như nhìn quái thú thời tiền sử.
Lương Khiêm và Uất Trì Phi đã sớm nôn nóng chờ ở bên ngoài cũng khẩn trương mà nhìn qua.
Uất Trì Phi thọc thọc Lương Khiêm bên cạnh: “Đi hỏi tình hình một chút đi.”
Cánh tay Lương Khiêm rụt lại, đáp: “Sao anh không đi đi?”
“……” Uất Trì Phi yên lặng mà nhìn chằm chằm anh một cái.
Được rồi, mối thù với Uất Trì Phi, quá khứ chính là cái chết, chị dâu sao có thể cùng hắn nói chuyện được.
Không có biện pháp, Lương Khiêm lấy tư cách xem như là có ấn tượng tốt đành phải tiếp nhận cái nhiệm vụ gian khổ này.
Thấy Hạ Úc Huân dường như đang tìm cái gì, Lương Khiêm nhân cơ hội tiến lên hỏi: “Chị…… Khụ, Hạ tiểu thư, ngài đang tìm cái gì?”
“Phòng trà nước ở đâu?” Hạ Úc Huân hỏi.
Lương Khiêm chỉ phương hướng, sau đó vẻ mặt cảnh giác nói: “Cô…… Cô muốn làm gì?”
“Pha ly cà phê cho đại tổng tài các người mà thôi, anh cho rằng tôi muốn làm cái gì? Đầu độc chết anh ta sao?” Hạ Úc Huân tức giận nói.
Lương Khiêm không hiểu ra sao, không hiểu cô sao đột nhiên phải pha cà phê cho Lãnh Tư Thần, sợ hãi mà mở miệng nói: “Cà phê…… Cà phê kỳ thật cũng không ổn lắm……”
“Có ý tứ gì?”
“Dạ dày BOSS bị xuất huyết, không thể uống cà phê……” Lương Khiêm yếu ớt mà nhắc nhở.
Hạ Úc Huân nhíu mày, ngay sau đó lạnh giọng nói: “Nhưng chính anh ta muốn uống cà phê!”
Nói xong lập tức hướng tới phía phòng trà nước đi đến.
Lương Khiêm quay lại bên cạnh Uất Trì Phi, thở ngắn than dài: “Lúc một cô gái không yêu mình, tim thật đủ tàn nhẫn!”
“Cậu muốn chết sao? Lời này nếu không cẩn thận để lão đại nghe được……”
Lương Khiêm vội vàng ở trên miệng làm động tác kéo khóa.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Hạ Úc Huân bưng một ly cà phê vào văn phòng tổng tài.
“Cà phê của anh!” Hạ Úc Huân tức giận mà đem cà phê bưng cho anh, một bộ uống chết anh đi.
Lãnh Tư Thần thật sự rất bận, gần đây ở bệnh viện khá lâu, để lại một lượng lớn công việc, cũng không ngẩng đầu lên mà bưng cà phê liền phải uống.
Mới vừa uống được nửa miệng, trên tay vụt qua, cà phê đột nhiên bị người khác lấy đi mất.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nhìn Hạ Úc Huân bưng cà phê của mình đi: “Sao vậy? Em hạ độc ở bên trong, bây giờ lại hối hận?”
Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ nhếch: “Anh xem quá nhiều phim truyền hình rồi?”
Nói xong tìm thùng rác, đem cà phê đổ hết sạch, sau đó lại không nói một lời mà xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Hạ Úc Huân lại bưng vào một ly sữa bò nóng, mặt không cảm xúc nói: “Uống cái này đi.”
Nhìn “Ầm” một tiếng cái ly đặt ở trong tầm tay, thần sắc Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngẩn ra, lòng bàn tay chậm rãi chuyển động quang ly sữa bò nóng màu trắng ngà kia, độ ấm từ lòng bàn tay truyền vào nơi yếu ớt nhất đáy lòng anh……
Tự biết cô rõ ràng chán ghét mình, chán ghét đến hận anh không thể chết đi, làm như vậy bất quá là vì Tiểu Bạch mới lấy lòng, rõ ràng biết ôn nhu này là giả, nhưng……
Nhưng yếu lòng vẫn không chịu kiềm nén xuống, thậm chí ngay cả hốc mắt đều có chút chua xót……
Ngón tay anh khẽ run, như che dấu nhanh chóng nhấp một ngụm sữa bò, thanh âm chật vật khàn khàn: “Cám ơn.”
Nhìn Lãnh Tư Thần rũ khóe mắt có dấu vết phiếm hồng, trái tim Hạ Úc Huân như bị kim đâm một trận co chặt, vội vàng thay đổi tránh đi tầm mắt không nhìn anh……