Tiểu Huân, thực xin lỗi…… Thật sự thực xin lỗi……
Anh biết mình nói những lời này sẽ khiến em tức giận……
Nhưng, anh thật sự…… Thật sự không thể chịu đựng được thế giới không có em……
Loại cảm giác mất đi cô, anh không thể chịu đựng được lần thứ hai, thậm chí chỉ cần tưởng tượng đến liền sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
“Lãnh Tư Thần! Anh khốn nạn!” Ngữ khí bá đạo cường thế kia khiến Hạ Úc Huân giận dữ không nhìn thấy cơ hồ chạm vào điểm yếu ớt sâu trong con ngươi lửa cháy thiêu đốt của người đàn ông trước mắt, tê thanh kiệt lực chạy ra khỏi nhà.
Phía sau, Lãnh Tư Thần vươn tay muốn bắt lấy cô, lại đột nhiên “Phốc” phun ra một ngụm máu tươi, giãy giụa muốn đuổi theo, nhưng thân thể loạng choạng ngã xuống……
Hạ Úc Huân mới vừa vọt tới dưới lầu, đột nhiên bị một người ngăn cản đường.
“Cô rốt cuộc là ai?” Uất Trì Phi chung quy vẫn không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, nhìn dấu hôn ái muội bên cổ cô, ánh mắt lạnh hơn.
Lão đại suốt 5 năm không gần nữ sắc, nhưng cư nhiên chạm vào cô, cô gái này, so với anh tưởng tượng càng khó giải quyết hơn……
Hạ Úc Huân rũ đầu, hơi thu con ngươi, dường như đang nhẫn nại.
Nhưng, cuối cùng nhẫn nại không có kết quả, lại ngẩng đầu, con ngươi đã tràn đầy sát ý dày đặc khó có thể áp chế:“Uất Trì Phi, tôi không trêu chọc anh, anh lại gây chuyện với tôi trước!”
“Cô……” Cô gái trước mắt đột nhiên hận ý bùng nổ mãnh liệt khiến Uất Trì Phi một trận sợ hãi.
A, thì ra anh cũng sẽ chột dạ sao?
Liếc mắt thêm một cái nữa, cô đều sẽ nguy hiểm mất đi lý trí, đặc biệt là dưới tình huống hiện tại.
Hạ Úc Huân vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Đừng tùy tiện xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không, tôi không cam đoan ngày nào đó khắc chế không được cảm xúc, ngộ thương đến anh đâu.”
Hạ Úc Huân đã rời đi rất lâu, Uất Trì Phi lại vẫn đứng tại chỗ, vừa muốn hoạt động bước chân, lại mềm nhũn mà nửa quỳ xuống dưới.
Cô cái gì đều không trả lời, nhưng cũng đã biết đáp án.
“Phi ca! Anh không sao chứ!” Lương Khiêm bên cạnh nhìn nửa ngày cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khiếp sợ mà lẩm bẩm: “Ách, tình huống này là sao đây? Cô ấy cô ấy cô ấy…… Cô ấy thật sự là chị dâu? Chị dâu chưa chết?”
Uất Trì Phi vẻ mặt tro tàn: “Hơn nữa cô ấy cái gì cũng đều đã biết, đã biết 5 năm trước ám sát là ta làm chủ……”
Lương Khiêm vội vàng nói: “Khụ, phi ca, anh đừng nói như vậy, một khắc cuối cùng anh cũng có ý muốn ngăn trở, là lão Tam tự chủ trương, hơn nữa hắn đã tự sát tạ tội……”
Uất Trì Phi nâng tay cắt ngang anh: “Cậu không cần thay tôi nói chuyện, là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không trốn tránh!”
“Vậy lão đại hiện tại có phải cũng biết cô ấy là chị dâu hay không?” Lương Khiêm hỏi.
“Lão đại chỉ e là…… Đã biết ngay từ đầu rồi!” Uất Trì Phi dưới sự nâng đỡ của Lương Khiêm đứng lên, con ngươi đột nhiên hiện lên một tia khẩn trương: “Chúng ta đi lên xem lão đại thế nào!”
Lương Khiêm gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói: “Xem như vậy khẳng định là cãi nhau ầm ĩ, khó trách lão đại cho dù đã sớm biết cũng không vạch trần…… Lúc này còn không biết sẽ khổ sở thế nào……”
Lúc hai người vào nhà nhìn thấy Lãnh Tư Thần ngã vào vũng máu, quả thực cả kinh hồn phi phách tán, thiếu chút nữa cho rằng Hạ Úc Huân vì yêu sinh hận đem lão đại đâm chết.
“Lão đại!”
“Lão đại! Lão đại anh sao rồi?”
“Khụ…… Không có việc gì……”
“Đều như vậy sao có thể không có việc gì? Tôi đưa ngài đi bệnh viện!” Lương Khiêm vẻ mặt nôn nóng.
Nhìn bộ dáng lão đại, anh nhịn không được suy đoán đây rốt cuộc là bị chị dâu đánh cho hộc máu, hay là bị tức giận đến hộc máu?
Tóm lại mặc kệ như thế nào đều quá thảm!
Hướng Viễn tên tiểu tử kia lại chưa về nước, anh thật sự chịu đựng không nổi!
Lãnh Tư Thần hoàn toàn không có ý đi bệnh viện, được đỡ ngồi xuống mép giường, kêu một tiếng “Uất Trì”.
“Lão đại tôi đây!” Uất Trì Phi vội vàng qua đây.