“Ô ô…… A Thần đừng sợ, A Thần đừng sợ!” Trong ngăn tủ truyền đến thanh âm Hạ Úc Huân nức nở.
Lãnh Tư Thần mở cửa ra, cô cuộn tròn ở góc toàn thân run rẩy, phát hiện cửa bị kéo ra, vừa định đưa tay giữ cửa kéo lại, lại bị một tiếng sấm sét dọa sợ tới mức lùi về.
Dọa thành như vậy lại còn ngây ngốc mà an ủi gối đầu trong lòng ngực.
Ngốc như vậy, ngốc đến mức khiến anh đau lòng không thể nào thở nổi.
“Tiểu Huân, không phải sợ, lại đây……” Lãnh Tư Thần thật cẩn thận mà dụ dỗ.
Trời biết, nhìn cô như vậy, anh hận không thể lập tức đem cô kéo vào lòng mà dỗ dành, lại càng sợ chính mình lỗ mãng sẽ kinh động đến cô.
“A Thần, A Thần, đừng không để ý đến em……” Cô từng tiếng gọi, tuyệt vọng như bị toàn thế giới vứt bỏ.
“Anh đây, Tiểu Huân……” Anh vội vàng muốn nói cho cô biết sự tồn tại của mình, nhưng, cô lại đắm chìm trong thế giới của mình, không có chút phản ứng.
Anh ở ngay trước mặt cô, cô lại nhìn không thấy anh.
Cô tình nguyện ôm một cái gối đầu không sự sống, cũng không hề nguyện ý tin tưởng anh.
Sau khi vứt bỏ tất cả sự tín nhiệm và cảm giác thất bại, cô không chịu đựng nổi lần thứ hai, cho nên lựa chọn không tin tưởng nữa.
Cho nên, khi bàn tay kia đưa lại đây, cô không dám cầm.
Ngoài phòng sấm sét ầm ầm, quang cùng ảnh đan vào nhau, trong phút chốc xé rách đêm yên lặng.
Cô ở nơi cách xa anh ba bước, bất lực mà bịt tai lại kêu.
Khoảng cách ba bước, như bức tường đổ ngang vách núi đen thật sâu vắt ngang giữa hai người, cô không dám vượt qua, anh lại không đành lòng ép buộc.
Lãnh Tư Thần vô lực mà ngồi xuống trên mặt đất, phía sau lưng dựa vào đuôi giường, dạ dày quặn đau càng thêm nghiêm trọng, miệng vết thương trên trán nứt chảy ra máu.
“A ——” Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông trước mắt đổ máu, khuôn mặt nhỏ cả kinh càng thêm tái nhợt.
“Tiểu Huân, không phải sợ, không phải sợ anh……” Lãnh Tư Thần không cách nào nhẫn nại mà giữ chặt tay cô, còn cô điên cuồng mà giãy giụa.
Anh sợ cô sẽ giống Nam Cung Lâm nói, một khi kháng cự không được liền sẽ lựa chọn thương tổn chính mình, chỉ đành dần dần buông cô ra, tùy ý cô lùi đến một góc cách xa mình hơn.
Hai người cứ như vậy giằng co, thật lâu sau thật lâu sau……
Cô chịu đựng tuyệt vọng cùng hoảng sợ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không cách nào làm được, thậm chí làm cái gì đều là thương tổn.
Lãnh Tư Thần thống khổ mà đem đôi tay cắm vào giữa tóc, bị cảm giác vô lực xưa nay chưa từng có quét qua.
“Tiểu Huân…… Đừng như vậy…… Xin em……”
(*): Từ bây giờ xin đổi xưng hô giữa Lãnh Tư Thần và Hạ Úc Huân là anh – em nhé các bạn!^^
Đáp lại anh chỉ có tiếnh khụt khịt kinh hoảng cùng tiếng khóc thút thít.
Vô luận như thế nào, ít nhất anh không thể lại ngã xuống.
Lãnh Tư Thần chống đỡ đứng lên, muốn đi tìm thuốc dạ dày.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Úc Huân chui vào gối lông mi rung động, ngẩng đầu lên.
Hắn phải đi sao?
Ầm ầm ầm —— ngoài cửa sổ, một trận sấm sét ầm ầm kinh thiên động địa.
Lãnh Tư Thần mới vừa quay người lại, hoàn toàn ngoài dự đoán một thứ mềm mại bỗng nhiên nhào tới, bước chân anh không vững, cả người trực tiếp ngã ra sau giường.
Mà cô gái nhỏ ngã vào lòng anh đang gắt gao nắm chặt áo sơmi trắng của anh, trong bóng đêm chớp chớp đôi mắt to dáng vẻ như bị vứt bỏ, ủy khuất lên án mà nhìn anh, thân thể run bần bật.
“Tiểu Huân……” Thanh âm Lãnh Tư Thần khàn khàn kích động.
Ầm vang ——
“A ——” Hạ Úc Huân che tai lại hét lên.
“Tiểu Huân, không phải sợ, không có việc gì, không có việc gì……” Lãnh Tư Thần hốc mắt hơi ướt át, tùy ý cô dựa vào lòng mình.
Anh thoáng ngồi dậy, cô lập tức kinh hoảng mà ôm anh không buông.
“Đừng sợ, anh không đi.” Lãnh Tư Thần xoay người lại cởi giày vớ cô ra, sau đó lôi kéo cô nằm xuống, đem chăn bên cạnh đắp lên cho cô.