“Ta đây liền ăn! Liền ăn!”
“Ông ngoại, ông bị thương, để mẹ đút cho ông!”
“Được…… Được……” Nam Cung Lâm cảm động đến không nhịn được, nói: “Tiểu Bạch bảo bối rất thương người, có thể cho ông ngoại ôm một cái không?”
Có đôi khi thật là không phục già cũng không được, tuổi càng lớn, tâm con cháu càng nặng, trên bàn giải phẫu, rất nhiều lần thiếu chút nữa không vượt qua được, hy vọng lớn nhất của ông chính là có thể lại ôm cháu ngoại bảo bối một cái.
Tiểu Bạch nghe vậy lắc lắc đầu, Nam Cung Lâm mới vừa thương tâm, liền nghe được cậu nhóc nói: “Ông ngoại bị thương, ông phải nhanh khỏe mới có thể ôm Tiểu Bạch.”
“Được! Ông ngoại nhất định sẽ nhanh khỏe!” Nam Cung Lâm tức khắc bị sự thân thiết của Tiểu Bạch làm cho cảm thấy ấm áp không nhịn được, ngay sau đó lại có vài phần khẩn trương hỏi: “Vậy…… Vậy Tiểu Bạch sẽ thường xuyên tới thăm ông ngoại chứ?”
Ông cũng không biết Úc Huân rốt cuộc nói thế nào với con mình, cho nên vạn phần lo lắng Tiểu Bạch bảo bối sẽ bài xích mình.
“Tiểu Bạch đương nhiên sẽ tới rồi! Ông là ông ngoại của Tiểu Bạch mà!” Cậu nhóc chém đinh chặt sắt trả lời.
Nam Cung Lâm hoàn toàn viên mãn.
Hạ Úc Huân bên cạnh xem thế là đủ rồi mà nhìn Tiểu Bạch nói biến sắc liền biến sắc.
Hiện tại Tiểu Bạch nghiễm nhiên chính là dáng vẻ một đứa bé 5 tuổi ngây thơ vô tội, nhưng lúc cậu đối với mình lại là một bộ ông cụ non.
Đứa nhỏ này thật đúng là sẽ tùy người mà chế nghi.
Lâm Na nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi có chút chua xót, bà không nghĩ tới Nam Cung Lâm sẽ thích đứa cháu ngoại này như vậy.
Chỉ bới vì nó là do con gái của Nhược Hân sinh sao?
Trước đó bà vẫn luôn cho rằng Hạ Úc Huân đã chết, còn tưởng rằng uy hiếp lớn nhất cuối cùng cũng không còn, nào biết thời khắc mấu chốt cô sẽ đột nhiên xuất hiện, bên người còn mang theo một đúa bé bốn năm tuổi.
Đứa nhỏ này…… Rốt cuộc là của ai?
Thấy thái độ trước đó của Lãnh Tư Thần đối với cô bên ngoài phòng phẫu thuật, chẳng lẽ đứa nhỏ này là của Lãnh Tư Thần?
Bà cố ý tra ngày sinh của đứa bé, rõ ràng là sau khi cô rời khỏi Lãnh Tư Thần mới có, hẳn là cùng một người đàn ông cô quen sau đó mới đúng.
Nhưng là, nhìn diện mạo đứa nhỏ này, rõ ràng giống Lãnh Tư Thần như thế, nói không phải của anh cũng không ai tin rồi!
Cho nên, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Giữa cô và Lãnh Tư Thần, rốt cuộc là quan hệ gì?
Bất luận như thế nào, nếu chuyện này Lãnh Tư Thần nhúng tay vào mà nói, chỉ sợ cũng phiền toái!
Lúc Lâm Na bụng đầy tâm sự, Nam Cung Lâm nằm ở trên giường mới vừa được Tiểu Bạch dỗ ăn xong cơm nước đột nhiên mở miệng nói một câu: “Úc huân, chờ sức khỏe ta tốt hơn, ta muốn làm một bữa tiệc, chính thức công khai thân phận của con.”
“Đây…… Cái này không cần đâu! Quá phiền toái!” Hạ Úc Huân từ chối nói.
Nam Cung Lâm vừa nghe lời này lập tức mặt đầy bi thương, con ngươi màu tím hơi nước mênh mông, giống như ngay sau đó liền sẽ khóc ra, nói: “Ta liền biết…… Ta liền biết con vẫn không chịu tiếp thu ta đúng hay không?
Con vẫn oán trách ta năm đó hành động vô liên sỉ!
Hôm qua con nói cũng chỉ là kế sách tạm thời, đều là dụ dỗ ta!
Nếu là như thế, ta tình nguyện lúc ấy liền chết ở trong phòng giải phẫu, như vậy ít nhất không cần đối mặt với hiện thực tàn khốc……”
Nam Cung Lâm đang muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt tự thuật sự ủy khuất của mình, lại phát hiện sắc mặt Hạ Úc Huân đặc biệt khó coi, vì thế thanh âm càng nói càng nhỏ.
Tiểu Bạch vội vàng ở một bên nháy mắt ra hiệu cho ông, bảo ông không cần nói nữa, đồng thời nhanh chóng đi dỗ Hạ Úc Huân: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, ông ngoại là sợ mẹ không cần ông mới nói như vậy! Ông ngoại ông mau phi phi!”
“A a! Phi phi phi……” Nam Cung Lâm nhanh chóng phi vài tiếng.