Cô chật vật mà ngã vào lòng ngực Lãnh Tư Thần, bị anh siết chặt cằm, đối diện với đôi con ngươi áp ra khí thế như mãnh thú.
“Buông tiểu thư ra!” Nghiêm Tử Hoa muốn xông lên phía trước, kết quả bị Uất Trì Phi vấn luôn không hề tồn tại ở một góc nào đó trong phòng khách như tia chớp xuất hiện ngăn cản.
“Lãnh Tư Thần, anh làm cái gì?” Hạ Úc Huân cau mày, cảm giác cằm mình sắp vỡ vụn.
“Mặt em là như thế nào?” Ngón tay Lãnh Tư Thần che vết thương sưng đỏ trên mặt cô, tựa hồ là muốn chạm vào, lại sợ làm cô đau, vì thế thu trở về nắm thành nắm đấm.
“Tôi va vào tường không được sao?”
“A, va vào tường? Em lại va một cái nữa cho anh xem!”
“Tôi bệnh tâm thần à, đang yên lành lại va một cái nữa, chỉ là để cho anh xem!”
“Em cho rằng em không phải sao?”
“Tôi…… Rõ ràng anh mới đúng!” Hạ Úc Huân rốt cuộc tránh thoát, ba chân bốn cẳng mà từ trong lòng ngực anh bò ra.
Quay đầu vừa thấy, áo ngủ trên người Lãnh Tư Thần bị cô không cẩn thận kéo cho rối loạn, lộ ra một tảng da thịt màu mật, mơ hồ có thể thấy được trên bụng nhỏ một mảnh xanh tím khiến người ta sợ hãi……
Vết thương kia…… Là trước đó bị cô đá một cú sao……
Nhưng nếu lúc ấy cô không đá để cảnh tỉnh anh, hiện tại anh ta đã giết người không phải sao?
Hạ Úc Huân nhanh chóng dời tầm mắt, một lần nữa đem Nghiêm Tử Hoa kéo qua, nói: “Cáo từ!”
“Em cho đây là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm cô.
Lời kịch này…… Tên này đang xem bản thân mình là xã hội đen sao?
“A, vậy sao, Lãnh tổng muốn như thế nào, dựa theo quy củ, muốn đi phải để lại một bàn tay phải không? Được thôi!”
Hạ Úc Huân đi vài bước, đem con dao gọt hoa quả vừa rồi bị cô ném đi lại nhặt lên, sau đó không nói hai lời liền muốn đâm vào tay mình!
Giây tiếp theo, Uất Trì Phi cách cô gần nhất nhanh chóng thân thủ nhanh nhẹn mà đoạt dao lại.
Trên sô pha, con ngươi Lãnh Tư Thần tràn đầy hoảng sợ, sau khi Uất Trì Phi cướp dao từ tay cô mới bình ổn xuống, nhưng lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng.
Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt giấu trong bong tôi nhìn không rõ được, sau một lúc lâu, trầm thấp rống lên một tiếng: “Cút.”
Một âm tiết cuối cùng vừa ra, Hạ Úc Huân dắt Nghiêm Tử Hoa như gió xoáy mã bất đình đề mà cút không thấy bóng, trước sau không đến ba giây đồng hồ.
Giờ phút này, trong phòng khách, trên mặt Lương Khiêm và Uất Trì Phi tất cả đều là nhìn thế là đủ rồi.
Nói thật, sau khi gọi Hạ Úc Huân đến có hữu ích hay không, cô ấy và Nghiêm Tử Hoa có thể toàn thân trở ra không, bọn họ hoàn toàn không nắm chắc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, trước sau ngắn ngủn chưa đến năm phút đồng hồ, cô liền đem người mang đi, hơn nữa hai người còn lông tóc chưa thương tổn.
Khiến bọn họ có ảo giác sức chiến đấu của BOSS tựa hồ cũng không phải đáng sợ như vậy……
Đương nhiên, rất nhanh bọn họ liền biết, ảo giác quả nhiên vẫn là ảo giác, hiện thực vĩnh viễn là tàn nhẫn.
Hạ Úc Huân mới vừa rời khỏi, ánh mắt Lãnh Tư Thần lập tức như mũi tên nhọn bắn về phía đối diện: “Lương Khiêm, ai cho cậu lá gan! Hửm?”
Xong rồi xong rồi! BOSS rốt cuộc bắt đầu thu thập chính mình!
Lương Khiêm run rẩy chân đi qua, một câu cũng không dám nhiều lời, dù sao nói hay không đều là một cái chết, còn không bằng gì đều không nói, nói nhiều sai nhiều.
“Chuyện không liên quan đến Lương Khiêm, là tôi xúi giục cậu ấy gọi người tới.” Uất Trì Phi đứng bên cạnh Lương Khiêm, một bộ nhận đánh nhận phạt nhậm sát nhậm quát.