“Tín hiệu không tốt, vừa rồi tôi ra bên ngoài gọi điện thoại.” Tiểu Bạch đúng lúc ngăn cản Niếp Niếp nói tiếp.
Niếp Niếp ngượng ngùng, đáp: “A.”
“Đi thôi.”
“A? Đi đâu?” Niếp Niếp còn đang ngớ người, Tiểu Bạch đã đeo cặp lên, sau đó nhanh chóng giúp bé thu thập đồ vật trên mặt bàn, giúp bé đeo cặp lên lưng, tiếp theo, dắt tay bé, cứ như vậy ở trước mắt bao người đem cô nương người ta lôi đi.
Mặt Diệp Hữu Tỉ đều tái rồi.
Đây là tình huống như thế nào?
Cậu hao tổn rất nhiều tâm cơ lấy lòng cô nương này nhiều ngày như vậy liền bị một tiểu thử thúi vừa tới ngày đầu tiên dắt đi rồi……?
……
Niếp Niếp được một tay nhỏ mũm mĩm kéo đi, tức khắc tính tình đè nén vơi đi phân nửa, rầu rĩ nói: “Em không phải không muốn nói chuyện với chị sao?”
“Em khi nào không muốn nói chuyện với chị?”
“Vậy em mấy ngày nay vẫn luôn không để ý tới chị!”
“Là chị không để ý tới em.”
“Đó là em quá đang, không nghĩa khí!”
“Quân tử nên một dạ đến già, hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
“Thành ngữ khá lắm! Này này này, em lôi kéo chị đi đâu a? Ba chị sẽ đến đón chị!”
“Em hôm nay muốn đi mua quà sinh nhật cho Tương Nhu, chị có muốn đi cùng không, giúp em cùng chọn?”
“…… Muốn.”
“Các bảo bối! Nơi này nè!” Hạ Úc Huân nhìn hai đứa nhỏ tay cầm tay đi ra, mừng rỡ cười nở hoa, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
“Dì Hoa!”
“Mẹ!”
“Ngoan, Tiểu Bạch, hôm nay ở trường học cảm giác thế nào a?” Hạ Úc Huân quan tâm nói.
“Cũng được.”
“Là cùng lớp với Niếp Niếp sao?”
“Dạ.” Tiểu Bạch gật gật đầu.
“Dì Hoa, con và Tiểu Bạch ngồi cùng nhau!” Niếp Niếp mở miệng nói.
“Thật sao! Vậy quá tốt rồi!” Hạ Úc Huân thật vui vẻ.
Bất quá, Niếp Niếp thoạt nhìn tựa hồ có chút không mấy vui vẻ, rầu rĩ mà lẩm bẩm nói: “Nhưng Tiểu Bạch không thích cùng con ngồi chung!”
“A? Sao lại thế?” Hạ Úc Huân lập tức kinh ngạc nói, ngay sau đó chuyển hướng Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch, con không thích ngồi cùng Niếp Niếp sao?”
Tiểu Bạch trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng, nói: “Con không nói không thích.”
“Ha ha, Niếp Niếp, nghe rồi chứ? Tiểu Bạch nói, không nói không thích, phủ định của phủ định chính là khẳng định, cho nên ý Tiểu Bạch chính là rất thích nha!” Hạ Úc Huân thực hảo tâm mà phiên dịch.
Ai, đứa nhỏ này nói chuyện thật vòng vèo, cũng không ngại mệt đến hoảng!
“Này —— nha đầu chết tiệt kia, em đem con gái anh dắt đi đâu đó hả?” Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.
Lúc này trong lòng Niếp Niếp một tia tức giận cuối cùng cũng không có, thấy Âu Minh Hiên lập tức nói: “Ba ba! Hôm nay con muốn cùng Tiểu Bạch đi trung tâm thương mại chọn quà cho Tương Nhu!”
Ách, chọn quà cho Lãnh Tư Thần?
“Anh đây cũng muốn đi!” Âu Minh Hiên lập tức nói.
“Sao chỗ nào cũng đều có anh!” Hạ Úc Huân vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng vẫn là trước khi Âu Minh Hiên xù lông xua xua tay nói: “Đuổi kịp đi đuổi kịp đi, vừa lúc xách đồ cho chúng ta!”
-
Tới trung tâm thương mại.
Rõ ràng là bọn họ bồi Âu Minh Hiên quả thực như tiêm máu gà.
“Ai nha cái váy này thật xinh đẹp! Con gái ta mặc vào khẳng định đẹp! Mua mua mua, ba màu đều mua!”
“Ai uy đôi giày này quá đẹp, tức phụ nhi của ta mang vào khẳng định đẹp như thiên tiên! Mua mua mua!”