“Vậy em cứ an tâm ở nơi này, sẽ không lén bỏ đi chứ?” Lãnh Tư Thần cực kỳ không yên tâm hỏi. Thật sự là bởi vì vết xe đổ quá nhiều.
“Sẽ không, nhưng phải quy ước ba điều.” Hạ Úc Huân xoay người, hướng miệng anh nhét vào một khối cà chua, sau đó đi xem cơm đã chín chưa.
Lãnh Tư Thần nhắm mắt theo đuôi mà cùng đi qua, hỏi: “Quy ước ba điều gì?”
“Thứ nhất, không được mang phụ nữ khác vào.”
“Đối với anh không tin tưởng vậy sao?” Lãnh Tư Thần không vui mà nhìn cô.
“Thứ hai, không được gây ảnh hưởng đến quyền tự do cá nhân tôi.”
“Có thể.” Muốn anh không được quản cô? Vậy cô còn không bay lên nóc nhà rồi. Mặc kệ như thế nào, hiện tại trước đáp ứng cô rồi hãy nói.
“Thứ ba, nam nữ phân biệt, anh phải chú ý một chút, rụt rè một chút. Ví dụ như vừa rồi, anh chưa được sự đồng ý liền ôm tôi, vậy là phạm quy!”
“Điều này có chút khó, anh sẽ cố gắng.” Lãnh Tư Thần bắt đầu đau đầu.
“Thứ tư……”
“Ách, không phải ba điều sao?”
Hạ Úc Huân chống nạnh trừng anh, nói: “Như thế nào? Anh có ý kiến?”
“Không có không có, mời em tiếp tục.”
“Thứ tư, tôi có thể gia tăng điều khoản quyền lợi bất cứ lúc nào.”
Lãnh Tư Thần: “……”
-
Lúc cơm chiều, Hạ Úc Huân không yên tâm hỏi: “Giữa trưa anh ăn cay nhiều như vậy, dạ dày có thể không thoải mái hay không?”
“Còn tốt.” Nghe được cô quan tâm, anh lập tức cười đến mi mắt cong cong.
Nụ cười tươi sáng của anh khiến cô một trận tim đập gia tốc.
Yêu nghiệt đáng chết, không được phóng điện với ta! Lần sau nhất định phải thêm một điều này nữa.
“Thật sự?” Cô rõ ràng nhìn thấy anh ăn rất nhiều, vừa ăn vừa đổ mồ hôi, bộ dáng rất thống khổ.
Lãnh Tư Thần trả lời: “Uhm, anh ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ.”
Hạ Úc Huân hơi mang chút trào phúng, nói: “Sao lại nghe lời như vậy? Anh không phải từ trước đến nay đem thân thể mình bỏ mặc không lo muốn đạp hư sao?”
Lãnh Tư Thần ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, nói: “Hiện tại, thân thể anh cũng là của em, anh phải bảo hộ thật tốt.”
Hạ Úc Huân mặt lập tức đỏ lên.
Tên khốn nạn này……
Không đùa giỡn cô sẽ chết sao?
Có thể ở chung như vậy, có lẽ…… Cũng không tồi.
Hạ Úc Huân, hà tất quá cưỡng cầu.
-
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lãnh Tư Thần đi đến ban công, nhận điện thoại vang lên suốt một buổi trưa.
Sau khi nghe xong, anh sắc mặt âm trầm mà đi vào phòng khách, nhìn Hạ Úc Huân nằm trên sô pha ôm pudding xem TV, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Úc Huân vừa không chút để ý mà ấn điều khiển từ xa, vừa nói: “Anh đi đi! Ngày mai liền phải đính hôn, khẳng định có rất nhiều việc cần chuẩn bị.”
Lãnh Tư Thần đi qua, cúi người hôn trán cô một cái, nói: “Em một mình không sao chứ?”
“Uhm, không sao.”
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh rất nhanh sẽ trở về. Ngày mai cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.”
“Uhm.”
“Vậy…… Anh đi nhé.”
“Uhm.”
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, hung hăng hôn môi cô, nói:“Tiểu Huân, đừng như vậy, anh sẽ khó chịu.”
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt, nói: “Tôi thì sao? Đối tốt với anh anh không hài lòng, chẳng lẽ một hai phải tôi đá anh anh mới vui vẻ? Mau đi đi!”
“Em a……”
Mở cửa, đóng cửa, Lãnh Tư Thần đi rồi.
Hạ Úc Huân tắt đi TV, nhắm mắt lại.
Hạ Úc Huân ơi là Hạ Úc Huân, mày TM sao lại hồ đồ đến mức này.
Tự tay đưa người đàn ông của mình đi tìm phụ nữ khác, thật là đủ hiền huệ a!
Lại như vậy kìm nén xuống không thể nào không điên rồi.
Hạ Úc Huân bò dậy, ôm pudding chuẩn bị đi tìm Tần Mộng Oanh.
Tần Mộng Oanh ở ngay bên khu đối diện.
Hạ Úc Huân leo lên lầu ba, gõ vang cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Hạ Úc Huân nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy bất kham, mà chủ nhân khuôn mặt kia cư nhiên là…… Âu Minh Hiên!