Thấy mẹ thần sắc nặng nề, Tiểu Bạch vội vàng an ủi nói: “Mẹ, không phải đàn ông đều như vậy, con sẽ không như vậy!”
“Phốc, con vẫn còn là trẻ con a!” Hạ Úc Huân bật cười.
“Chờ con trưởng thành biến thành đàn ông, cũng sẽ không như vậy, ở trong lòng con, vĩnh viễn là người nhà của con quan trọng nhất.” Tiểu Bạch lời thề son sắt nói.
“Uhm, mẹ tin tưởng bảo bối của mẹ!”
Chuyện cô may mắn nhất trong cuộc đời này, đại khái chính là sinh hạ Tiểu Bạch.
“Mẹ, có phải mẹ có chút hối hận không sớm một chút tha thứ cho ông ngoại Nam Cung, thiếu chút nữa mất đi ông rồi lại tiếc nuối, nhưng lại rối rắm tha thứ cho ông ngoại Nam Cung sẽ rất có lỗi với ông ngoại đã qua đời hay không?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.
“Ưm, bảo bối, con thật là con giun trong bụng mẹ!” Hạ Úc Huân ôm con trai bảo bối thở dài một tiếng.
Tiểu Bạch nghiêm túc mà nhìn cô, mở miệng nói: “Mẹ, Thái Qua Nhĩ từng nói một câu, nếu ngươi bỏ qua ánh trăng, ngươi chỉ rơi lệ, vậy ngươi cũng sẽ bỏ qua quần tinh. Mẹ biết là có ý tứ gì chứ?”
Hạ Úc Huân cười khẽ, đáp: “Nếu vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ bi thương, sẽ mất đi càng nhiều đồ vật……”
“Cho nên, mẹ! Cố lên! Con vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ mẹ! Hơn nữa con tin tưởng ông ngoại ở trên trời cũng nhất định hy vọng mẹ có thể quên đi bi thương, sống thật tốt!”
Nhớ tới năm đó Hạ Mạt Lâm trước khi chết cầm giấy hôn thú của mình vui vẻ như một đứa bé, nhớ tới ông nhíu chặt mày nếu biết mình hiện giờ sống lung tung rối loạn, Hạ Úc Huân nhịn không được rơi nước mắt……
“Cám ơn bảo bối, mẹ sẽ cố gắng!”
-
Ngày hôm sau.
“Mẹ, chúng ta hiện tại liền đi thăm ông ngoại Nam Cung sao?” Tiểu Bạch vừa tự mình mặc xong quần áo, vừa đưa giày cho mẹ.
“Đúng vậy, ông ngoại Nam Cung của con vừa mới tỉnh, ông nếu nhìn thấy con, nhất định lập tức từ trên giường nhảy lên!”
Tiểu Bạch vừa nghe lập tức như có thật mà trầm ngâm, nói: “Con vẫn là không đi, sẽ ảnh hưởng ông ngoại nghỉ ngơi.”
Hạ Úc Huân cười nói: “Con nếu không đi, ông sẽ càng không thể nghỉ ngơi, từ khi nghe nói Tiểu Bạch bảo bối muốn đi thăm, ông đã kích động đến độ nằm không được!”
-. ngôn tình sủng
Cùng lúc đó, trong phòng VIP bệnh viện Nhân Ái.
“Lâm, anh ăn một chút đi!”
Nam Cung Lâm dựa vào đầu giường, trước mặt bày ra cơm trưa đặc biệt, nhưng một ngụm cũng chưa động vào, Lâm Na khuyên thế nào cũng không chịu ăn, một lòng nôn nóng bất an mà vươn cô nhìn xung quanh ngoài cửa.
“Ông không thể ăn cơm rồi lại chờ sao?” Hai tay Nam Cung Mặc ôm ngang trước ngực ngồi trên sô pha, thấy ông mới vừa làm xong giải phẫu cũng không yên phận, nhấp nhổm như trên mông bị thứ gì đâm qua, một trận vô ngữ.
“Đừng ầm ĩ! Ta nghe không được tiếng bước chân của tiểu bảo bối!”
Nam Cung Mặc: “……”
Giấy tiếp theo, ánh mắt Nam Cung Lâm sáng lên, rốt cuộc nhìn thấy trước cửa hai người một lớn một nhỏ đã đi tới, kích động đến mức lập tức thẳng người.
Mắt thấy thật sự liền phải nhảy xuống giường tới đón Tiểu Bạch, cũng may Tiểu Bạch tốc độ nhanh, đúng lúc chạy chậm qua, ghé vào mép giường, giòn giã kêu một tiếng: “Ông ngoại!”
Nam Cung Lâm lập tức liền ngẩn ra tại chỗ.
Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng nhìn Nam Cung Lâm dại ra, ông có phải là kích động quá mức rồi không?
Đồng thời đáy lòng cũng nảy lên một cổ chua xót, năm đó bởi vì chuyện hủy hôn ông cơ hồ nháo đến chúng bạn xa lánh, đã sớm rời đi nhà, khẳng định rất ít cảm nhận được thân tình.
“Ông ngoại, ông mới vừa làm xong giải phẫu, không thể lộn xộn.” Tiểu Bạch vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò.
“À à……” Nam Cung Lâm lập tức theo lời ngồi trở về, đại khái là hạnh phúc tới quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.