Âu Minh Hiên rống xong cảm giác ngữ khí của mình quá nặng, lại có chút ảo não, “Thực xin lỗi……”
Hạ Úc Huân lại biểu tình đạm nhiên, nói: “Em xác thật còn ảo tưởng đối với anh ấy, nhưng, em sẽ không lại chà đạp chính mình. Em cảm thấy Tần tiểu thư có câu nói rất có đạo lý, em đã cố gắng hết những gì em có thể, quay đầu lại nhìn cũng không có gì tiếc nuối, mà hiện tại, em có khả năng làm, cũng chỉ có chờ đợi.”
Âu Minh Hiên lộ ra vẻ vô cùng khâm phục, thật là kinh ngạc a! Không thể tin được Tần Mộng Oanh cư nhiên có thể đem khối đá ngàn năm ngang bướng này thuyết phục được.
-
Lãnh Tư Thần dựa theo yên cầu đối phương muốn một mình đi vào một công trường bỏ hoang.
Cách đó không xa, người đàn ông canh gác nhìn thấy Lãnh Tư Thần, lập tức chạy tới, “Lãnh tổng quả nhiên giữ chữ tín, mời bên này!”
Nghe thanh âm của hắn, hẳn là người vừa rồi gọi điện thoại cho anh.
Đi vào một gian hầm ngầm rách nát, Lãnh Tư Thần quả nhiên thấy được người bên trong đã dự đoán.
“Thiên Ngưng đâu?” Lãnh Tư Thần trực tiếp hỏi.
Trần Ngọc Hưng hói đầu thân hình hơi mập mạp ngồi trên sô pha, trong tay cầm điếu xì gà, vừa nuốt mây nhả khói, vừa hơi trào phúng mà nói, “Đều nói Lãnh tổng lãnh huyết vô tình, xem ra đối với vị hôn thê rất lo lắng a! Bất quá cũng khó trách, vị Bạch tiểu thư kia chính là đại mỹ nhân hiếm gặp a! Năm đó bao nhiêu chàng trai tuấn lãng theo đuổi, người tan gay cả nhìn cũng không nhìn một cái, lại cô đơn tuệ nhãn không phải Lãnh Tư Thần không gả.”
Đều nói Lãnh Tư Thần gần đây cùng người nhà náo loạn, vẫn ở bên ngoài nuôi tình nhân, nhưng Trần Ngọc Hưng hắn liền đánh cuộc cậu ta chỉ là đang bản lĩnh mặt ngoài, một vị hôn thê như hoa tựa nguyệt sao có thể bỏ được?
Đàn ông! Đều là khó qua ải mỹ nhân! Đương nhiên, còn có vấn đề mặt mũi, Bạch Thiên Ngưng dù sao cũng là phụ nữ của hắn, nếu loại ảnh chụp này truyền ra, ném đến tất cả đều là mặt hắn.
Quả nhiên, một cuộc điện thoại, Lãnh Tư Thần lập tức ngoan ngoãn chạy tới.
Tuy rằng nắm chắc thắng lợi, nhưng, nhìn thấy thần thái bình tĩnh tự nhiên cùng ánh mắt sắc bén của Lãnh Tư Thần, ngón tay cầm xì gà của Trần Ngọc Hưng vẫn là có chút run rẩy.
Không đợi Trần Ngọc Hưng chuẩn bị ra điều kiện, Lãnh Tư Thần trực tiếp mở miệng nói, “Cửa hàng đá quý trung tâm thành phố sắp đóng cửa, hoàn toàn chỉnh đốn và cải cách, không có thương lượng đường sống. Đây là trước đây tôi đã ra quyết định, hiện tại vẫn là sẽ không thay đổi!”
Trần Ngọc Hưng nghe vậy gương mặt mập mạp lập tức phẫn nộ mà run rẩy một chút, hạ giọng cảnh cáo nói, “Lãnh tổng tốt nhất suy xét rõ ràng hãy nói!”
Vốn dĩ cho rằng lần này Lãnh Tư Thần rút lui, quyết định trước đây có thể thay đổi, nào biết đâu Lãnh Tư Triệt cũng không phải người chủ dễ lừa gạt, một mực chắc chắn chuyện này là tổng tài quyết định, không thể sửa đổi.
Trần Ngọc Hưng lúc Lãnh Tư Triệt không cho khách vào, biết quyền quyết định cuối cùng của Lãnh thị vẫn trong tay Lãnh Tư Thần, bị buộc rơi vào đường cùng đành phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt.
Lãnh Tư Thần ngữ khí lạnh băng nói: “Người nên suy xét rõ ràng là các ngươi. Tôi nói rồi, cho các ngươi một lần cơ hội, hiện tại vẫn có hiệu lực.”
Trần Ngọc Hưng bị này cuồng vọng ngữ khí kích động đến mức vỗ bàn đứng lên, nói:“Lãnh Tư Thần, cậu nhìn rõ ràng tình huống, hiện tại là tôi đang uy hiếp cậu, không phải đang cầu xin cậu! Mẹ kiếp! Đem người phụ nữ kia ra đây cho ta!”
Cư nhiên như vậy đều không thể làm Lãnh Tư Thần nhả ra, Trần Ngọc Hưng đã sắp mất đi lý trí, khuôn mặt dữ tợn mà xuất ra những lời ngoan độc, “Tin hay không lão tử chính mắt cho cậu xem phụ nữ của mình như thế nào bị một đám nam nhân đùa chết!”