Lãnh Tư Thần liếc xéo cậu ta một cái, nói: “Tôi có con trai, cậu cần chuẩn bị cái gì?”
“Ha, cậu còn nói lời châm chọc! Vốn dĩ hai ta chưa kết hôn, mỗi lần ba mẹ tôi thúc giục tôi, tôi liền nói Lãnh Tư Thần không phải cũng chưa kết hôn sao? Hiện tại thì tốt rồi, con trai cậu cũng đã xuất hiện! Đêm nay lại còn ầm ĩ tất cả mọi người đều biết, ba mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi liền sắp không có nhà để về lưu lạc đầu đường rồi? Mọi thứ đều là cậu làm hại! Cậu làm hại!” Lam Hạo Dương vẻ mặt huyết lệ mà phỉ nhổ.
Lãnh Tư Thần: “……”
“Mau mau mau, mau nói cho tôi biết, đứa bé kia rốt cuộc là như thế nào, mẹ đứa bé rốt cuộc là ai? Còn vị Nam Cung đại tiểu thư này, sao tôi lại thấy quen mắt đến vậy?” Lam Hạo Dương người này gì cũng tốt, chỉ là lòng hiếu kỳ quá nặng, cũng chính là tò mò của người phàm tục.
“Nếu tôi không đoán sai mà nói, mẹ đứa bé khẳng định là Hạ Úc Huân biến mất 5 năm trước, tiểu bảo tiêu bên cạnh Lãnh tổng năm đó, về phần vị Nam Cung đại tiểu thư này, còn không phải là vị chủ nhân sao!” Lam Tu bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện sờ sờ cằm, chậm rì rì mà mở miệng nói.
“Anh nói gì?” Lam Hạo Dương nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Tiểu bảo tiêu, mẹ của con Lãnh Tư Thần, hòn ngọc quý trên tay Nam Cung Lâm, ba thân phận này cư nhiên là cùng một người?”
Lam Tu vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm tự nói: “Tôi liền nói năm đó sự việc ở Indonesia, ông chủ sao lại để ý cô ấy như vậy, đem tôi mắng máu chó phun đầu, không nghĩ tới cư nhiên sẽ là như thế này……”
“Đúng vậy! Lời anh vừa nói thật đúng là như vậy!” Lam Hạo Dương cũng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói” “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, còn có tiểu săn sóc đặc biệt kia, tiểu săn sóc đặc biệt cũng là cô ấy! Thì ra lần trước tôi không có nhận sai người, tiểu săn sóc đặc biệt thì ra không phải thế thân, mà là bản chính!”
Lãnh Tư Thần quét mắt liếc nhìn hai người đang kịch liệt thảo luận một cái, nói: “Như vậy, thất bồi.”
“Anh thất bồi cái gì chứ? Anh một chữ cũng chưa nói mà!” Lam Hạo Dương ồn ào.
“Nên nói không phải tự hai người đều nói xong sao?”
“……”
Mắt thấy vợ và con mình bị một đám người “Vây công”, anh sao có thể còn đứng được?
Ba người đều không có phát hiện trong một góc, Lý Triết Vũ trong tay bưng ly rượu, chậm rãi đi ra.
Không nghĩ tới hắn chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, lại nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ như vậy.
Cô gái này cư nhiên là tiểu bảo tiêu năm đó của Lãnh Tư Thần? Cô ấy không chết? Còn sinh cho Lãnh Tư Thần một đứa con!
Sách, không biết Thiên Ngưng biết tin tức này, sẽ là vẻ mặt gì đây……
-
À, con trai giữa một đám các chị gái xinh đẹp lộn xộn như cá gặp nước, anh liền trước không nhọc lòng.
Lãnh Tư Thần đang chuẩn bị đi về phía mẹ đứa bé bị một đám đàn ông xum xoe vây quanh, đi chưa được vài bước, lại bị ngăn cản.
“Chậc chậc, đi làm gì chứ? Để phá hư? Tôi khuyên anh tỉnh táo đi! Chắn được lần này, chống đỡ được lần tiếp theo, lần sau, còn có lần sau nữa sao?”
Nhìn Cung Hiền Anh vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt.
“Còn nữa, anh lúc này phô trương đi tuyên thệ chủ quyền, khẳng định sẽ bị chán ghét a, cô ấy hẳn là ghét nhất công khai quan hệ với anh! Anh cho rằng cô ấy sẽ thích ở trước mặt mọi người bị gắn cái mác của Lãnh Tư Thần sao?”
“Cung, hiền, anh!” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->