“Lâu như vậy……” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
“Uhm, trong khoảng thời gian anh không ở đây anh sẽ mời bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc Tiểu Bạch.”
Kỳ thật lịch trình lần này vốn dĩ đã sớm định, bởi vì cô mới vẫn luôn kéo dài, vì anh từ sau khi mất mà tìm lại được liền một bước cũng không muốn rời khỏi cô, càng đừng nói rời cô xa như vậy lâu như vậy.
Thẳng đến ngày đó cùng LãnhTư Triệt hàn huyên cả đêm, tâm tình anh mới dần dần bình ổn một chút, trong khoảng thời gian này anh xác thật quá nôn nóng, cũng đem cô bức thật chặt.
Cho nhau một chút thời gian và không gian cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
“Vậy thì không cần, dù sao Tiểu Bạch ngày mai liền khai giảng rồi.” Hạ Úc Huân vội nói.
Nghe cô nói như vậy, Lãnh Tư Thần cũng không có kiên trì, gật gật đầu nói: “Tùy em, nếu có yêu cầu, có thể liên hệ Lương Khiêm bất cứ khi nào.”
Tựa hồ là đã không có gì để nói, Lãnh Tư Thần đem ấm nước còn cầm trên tay đặt lên mặt đất, thấp giọng nói: “Anh đi đây.”
Hạ Úc Huân nhìn bóng dáng người đàn ông trầm mặc xoay người bước đi dưới hoàng hôn, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang dựa vào cạnh cửa nhìn anh rời đi, một giây trước khi Lãnh Tư Thần ra khỏi ngạch cửa mở miệng nói: “Vừa lúc sắp ăn cơm, anh có muốn ở lại dùng cơm chiều không?”. truyện teen hay
Lãnh Tư Thần sống lưng cứng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, tựa hồ không tin vừa rồi Hạ Úc Huân giữ mình lại.
“Tôi đi vào phòng bếp xem, trong nồi còn nấu canh.” Hạ Úc Huân tránh đi ánh nhìn kinh ngạc của anh, xoay người đi vào phòng bếp.
“Tương Nhu, mau vào đi!” Tiểu Bạch nhảy nhót qua đem Lãnh Tư Thần đang ngẩn người kéo vào, vẻ mặt hiến vật quý nói: “Mẹ con làm thịt Đông Pha ăn rất ngon! Có thể nói tuyệt nhất! Chú nhất định chưa từng ăn rồi! Ưm, chú từng ăn chưa?”
“Không có, khi đó cô ấy vẫn chưa làm món này.” Lãnh Tư Thần trả lời.
“Vậy ntối hôm nay chú phải ăn nhiều một chút!”
“Được.”
“Tương Nhu, sáng ngày mai chú liền đi sao?” Cậu nhóc chần chừ hỏi, thần sắc có chút cô đơn.
“Uhm, bất quá vẫn kịp tới đưa con đến trường học báo danh.” Nhìn cậu nhóc không nỡ, trong lòng Lãnh Tư Thần hiện lên một tia ấm áp, thần sắc ôn nhu mà xoa xoa đậu cậu nhóc.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên!”
Cậu nhóc lập tức như trút được gánh nặng lộ ra nụ cười tươi rói, có chút hưng phấn mà nhỏ giọng nói thầm: “Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên con có ba đưa đi học!”
Lãnh Tư Thần bật cười, từ nhỏ đến lớn, cậu từ nhỏ đến lớn cũng mới năm tuổi?
……
Trong phòng bếp, Hạ Úc Huân vốn đang có chút ảo não bản thân nhất thời mềm lòng, nhưng nghe trong sân hai cha con đối thoại, nghe thanh âm vui vẻ của Tiểu Bạch, lại bình thường trở lại.
-
Nửa giờ sau, ngoải sân đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy điềm mỹ và cực kỳ đặc sắc——
“Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch! Chị đã về rồi! Chị nhớ em muốn chết! Còn không mau ra đón chị! Oa! Thơm quá! Dì Hoa dì làm cái gì?”
Tiểu nha đầu vốn là chạy đến Tiểu Bạch, ngửi được trong phòng bếp bay ra mùi thơm tức khắc thay đổi bước chân xoay hướng, chạy như bay về phía Hạ Úc Huân trong phòng bếp.
Phòng khách Tiểu Bạch đã ra đón đang mở to mắt mà nhìn cái người luôn mồm nhớ mình muốn chết cư nhiên quay đầu đi vào phòng bếp, khuôn mặt nhỏ một trận vô ngữ: “……”
Tình địch của Tương Nhu có rất nhiều, tình địch của cậu trước mắt chỉ có một, ăn.
“Biết con hôm nay về nhà, làm món con thích ăn đó!” Hạ Úc Huân nói gắp một miếng thịt nhét vào cái miệng nhỏ của cô bé.