Nếu rời đi, cô thật sự không có gì muốn mang đi, đây là lễ vật duy nhất, cũng là tốt nhất cô có thể nghĩ đến.
Cho nên, cuối cùng cô vẫn là trong một đêm với bầu không khí không tồi như vậy, lấy hết can đảm nói ra.
Lãnh Tư Thần nghe vậy chợt mở to hai mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thật cẩn thận mà đáp: “Em…… Em nói cái gì? Đương…… Đương nhiên tính toán!”
Lửa nóng trong đôi mắt anh quá mức chuyên chú, Hạ Úc Huân không được tự nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Nhưng, anh bây giờ còn tâm tình đó sao?”
Cô vẫn không quên cục diện rối rắm ở bên Lãnh gia kia.
Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần lấp lánh sáng lên: “Chỉ cần là cùng em, trời có sập xuống đều có tâm tình!”
Hạ Úc Huân: “……”
Bởi vì mấy ngày này cô vẫn luôn đối với mình rất lạnh nhạt, rất bài xích, cho nên trừ phi là thật sự nhịn không được mất khống chế, anh vẫn luôn kiềm nén bản thân, sợ cô càng thêm chán ghét mình, anh quả thực nhịn đến độ sắp sửa tự thiêu.
Lãnh Tư Thần sau khi nhận được sự chủ động của cô quả thực mừng rỡ như điên, vô cùng kiên nhẫn mà lại hết sức ôn nhu trêu chọc, quả thực đem cô xem như bảo vật dễ vỡ.
Quá dịu dàng, dịu dàng đến mức Hạ Úc Huân chịu không nổi, một ngụm cắn bờ vai của anh, dường như muốn lưu lại ấn ký cuối cùng trên người anh.
……
……
Cô không hối hận làm ra quyết định như vậy, một khi rời đi, cô liền thật sự hai bàn tay trắng.
Kỳ thật cô rất hâm mộ Tần Mộng Oanh, cho dù cô ấy không cùng học trưởng ở bên nhau, nhưng còn có Lạc Lạc, cô ấy còn có thể đơn thuần mà bảo hộ phần hạnh phúc chỉ thuộc về cô ấy kia.
Nhưng mình thì sao? Sau khi rời khỏi sẽ lẻ loi một mình.
Sau khi từng yêu một người như vậy, cô sau này không có khả năng cùng người khác ở bên nhau, càng không có con của người đàn ông khác.
Đây là ích kỷ cuối cùng của cô, thứ cuối cùng cô muốn.
Nhưng, cô cũng sẽ không quá cưỡng cầu.
Chỉ một lần này thôi, nếu không được như ý nguyện, vậy đó là trời cao chú định, cô không nên có con của anh.
Như nguyên tắc trước nay của cô, đã nỗ lực, đã cố hết sức, liền không hối hận.
-
Hơn một tuần sau.
Hạ Úc Huân không biết Lãnh Tư Thần dùng phương pháp gì, cư nhiên đem Hạ Mạt Lâm tìm về được.
Khiến cô kinh ngạc chính là, Lãnh Tư Thần thành công khuyên bảo ba ba đồng ý hôn sự của bọn họ, còn nói Lãnh gia bên kia cũng thuyết phục được.
Người đàn ông này là điên rồi sao? Anh cư nhiên thật sự muốn cùng cô kết hôn? Hơn nữa là ngay bây giờ, lập tức đi Cục Dân Chính làm thủ tục?
Quả thực so với lần cầu hôn đó còn khiến cô bất ngờ không kịp phòng ngừa hơn……
Nhưng, cô đã quản không được nhiều như vậy, cô vội vã muốn đi gặp Hạ Mạt Lâm.
-
Nửa giờ sau.
Rốt cuộc tới tinh võ quán.
Hạ Úc Huân do dự hơn nửa ngày, cuối cùng khẩn trương mà thấp thỏm mở cánh cửa kia ra.
Giây tiếp theo cô trừng lớn hai mắt, cái mũi một trận chua xót, nước mắt từ hốc mắt lăn dài……
Ba ba đã trở lại!
Ba ba ông ấy đã trở lại!
Lãnh Tư Thần không có lừa cô!
Nhìn thấy Hạ Mạt Lâm êm đẹp mà ngồi ở trước bàn, êm đẹp ở trong nhà, thật giống như chưa bao giờ rời đi, Hạ Úc Huân kích động đến nước mắt rốt cuộc ngăn không được.
Thấy cô tiến vào, con ngươi vẩn đục của Hạ Mạt Lâm cũng trở nên hơi nước mông lung, gọi: “Úc huân…… Úc huân……”
Hạ Úc Huân lập tức tiến lên dựa vào người ông, nói: “Ba à, ba đi đâu vậy? Con rất nhớ ba!”
Cô còn tưởng rằng chính mình lại bị vứt bỏ……
“Úc huân, con gầy.” Hạ Mạt Lâm vẻ mặt đau lòng, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt gầy ốm của con gái.