Tình hình Hạ Úc Huân cuối cùng có hơi chút ổn định, Tần Mộng Oanh nhẹ nhàng thở ra, đi đến máy uống nước rót ly nước.
Kết quả, vừa xoay người, cô gái trên giường bệnh ở phía sau đột nhiên hét lên một tiếng ngồi bật dậy.
Ly giấy trong tay Tần Mộng Oanh đổ trên mặt đất, vội vàng mà xoay người đi xem cô.
“Tiểu Huân!”
Hạ Úc Huân mồ hôi đầy đầu, che lại ngực không ngừng thở hổn hển, đến khi nghe được thanh âm quen thuộc, nhìn thấy Tần Mộng Oanh nôn nóng mà đi tới, vẻ kinh hãi trong con ngươi rốt cuộc mới dần dần bình ổn xuống.
“Chị Mộng Oanh……”
“Chị ở đây!”
“Ôm một cái……”
Âu Minh Hiên mới vừa hút thuốc xong đi vào nhìn thấy một màn Hạ Úc Huân như chim nhỏ nép vào người ôm lấy tức phụ nhi yêu dấu của mình.
“Mẹ nó! Ôm cái gì mà ôm! Không cho ôm! Đó là tức phụ nhi của anh!” Âu Minh Hiên giận.
Tần Mộng Oanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, Âu Minh Hiên lập tức ngừng, chỉ dám nhỏ giọng kháng nghị: “Tức phụ nhi của ta chính ta đã rất lâu rồi không được ôm mà……”
Hạ Úc Huân ôm eo Tần Mộng Oanh không buông, lén làm mặt quỷ với anh.
Âu Minh Hiên tức giận đến không nhịn được, nha đầu chết tiệt kia, nhanh như vậy liền có sức lực khiêu khích anh, rõ ràng thật sự khỏe mà!
Phía sau, Nghiêm Tử Hoa nhìn một màn này không khỏi chậc chậc ngạc nhiên.
Đại khái là không nghĩ tới Âu thiếu vạn bụi hoa không chiếc lá dính thân cư nhiên sẽ coi trọng một cô gái thoạt nhìn…… Bình thường không có gì đặc biệt như vậy……
Sau Hạ Úc Huân, che dấu trên mặt Tần Mộng Oanh cũng dần dần bớt đi, bất quá bởi vì Tần Mộng Oanh diện mạo vốn dĩ đã tẻ nhạt, gương mặt thuộc vào loại nhìn một cái tuyệt đối sẽ không nhớ kỹ, cho nên vậy cũng không đột ngột.
Nhưng, sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện, trên người cô có loại khí phách dửng dưng như minh nguyệt thanh phong, khiến người ta bất giác sẽ buông lỏng cảnh giác với cô, khiến người ta ham muốn tâm sự dốc hết lòng mình với cô, thật là loại khí chất độc đáo.
“Trên người còn có chỗ nào không thoải mái không?” Tần Mộng Oanh sờ sờ cái trán cô hỏi.
Hạ Úc Huân được bàn tay lạnh băng của cô sờ vào rất thoải mái, hơn nữa mùi thuốc trên người chị Mộng Oanh thật sự rất dễ ngửi, so với ngưng thần hương còn tốt hơn, vì thế lại như con thú nhỏ cọ cọ lòng bàn tay cô, nói: “À, dục, hỏa, đốt, thân cảm giác mãnh liệt như vậy, vẫn còn lại một ngọn lửa nhỏ, trên người cũng có sức lực……”
“Tức phụ nhi em nghe được không nghe được không! Còn lại một ngọn lửa nhỏ a! Đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra khắp đồng cỏ a! Hơn nữa giá trị vũ lực của em ấy đã bắt đầu khôi phục! Em nhanh chóng cách xa em ấy một chút, nhanh lên! Nha đầu này mà nổi thú tính lên quả thực không phải người! Cho dù em là phụ nữ cũng không buông tha!” Âu Minh Hiên ở một bên gấp đến độ xoay quanh.
Tần Mộng Oanh trực tiếp làm lơ anh, nói với Hạ Úc Huân: “Chuyện xảy ra trước đó, vị Thẩm tiên sinh đưa em qua đây đã nói với bọn chị rồi……”
“A! Thẩm Diệu An! Anh ta thế nào!” Hạ Úc Huân lập tức kinh hoảng thất thố hỏi.
Âu Minh Hiên khoanh tay trước ngực, lạnh giọng nói: “Yên tâm đi, còn sống!”
“Vật vết thương trên người anh ta thì sao? Hẳn là rất nặng phải không? Tên kia quả thực là phải đem anh ta đánh gần chết mới thôi…… Không được, tôi phải đi thăm anh ta!” Hạ Úc Huân nói xong liền muốn xuống giường.
Âu Minh Hiên vô ngữ mà vươn một ngón tay đem cô chọc trở về: “Em lo mà nằm nghỉ cho khỏe đi, chính em còn không khỏe còn chạy đi đâu, đều đã hộc máu! Thẩm công tử bên kia có Mạnh Tiêu Nhiên lo rồi, em nghỉ ngơi tốt rồi đi thăm cậu ta cũng không vội! Anh thấy da cậu ta rất dày, giỏi chịu đánh!”
“Đúng vậy, em đang truyền nước biển a, đừng lộn xộn!” Tần Mộng Oanh cũng khuyên nhủ, sau đó nhịn không được hỏi cô: “Em và…… Lãnh Tư Thần, rốt cuộc làm sao vậy? Sao lần này đột nhiên nháo ầm ĩ như vậy?”