“Nam Cung tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng bị tên khốn kia lừa, anh ta chính là muốn lợi dụng cô mà thôi……” Thẩm Diệu An không cam lòng mà tiếp tục ở bên tai cô lải nhải.
Ngay lúc Hạ Úc Huân vô cùng phiền, đối diện đột nhiên đi ra một người, nhiệt tình mà ôm chặt cô, nói: “Darling, đã lâu không gặp, nhớ em muốn chết! Lại đây, chị giới thiệu cho em vài người bạn!”
Nói xong liền ôm cô, vừa cùng cô nói chuyện vừa thuận thế đem cô từ bên người Thẩm Diệu An mang đi.
Hạ Úc Huân thần sắc ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nhân cơ hội mở miệng nói: “Thẩm công tử, thật ngại quá không tiếp được, lần sau trò chuyện.”
Thẩm Diệu An thấy cô bị bạn gái gọi đi, mới không tiếp tục dính lấy.
“Cảm ơn.” Hạ Úc Huân nâng ly cùng Cung Hiền Anh chạm một cái, con ngươi hiện lên một tia hồ nghi.
“Đừng khách khí.” Cung Hiền Anh nhẹ nhàng đong đưa rượu vang trong ly, nhấp một ngụm, ngay sau đó giương mắt nhìn về phía Lãnh Tư Thần, lẩm bẩm nói: “Nhìn tên kia vẫn luôn không ra tay, tôi còn tưởng anh ta thật sự đổi tính, chậc chậc, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!”
Hạ Úc Huân có chút không hiểu ý trong lời cô nói, chỉ cảm thấy Cung Hiền Anh có phải quá kỳ quái hay không, rõ ràng trước kia cùng Lãnh Tư Thần từng có một đoạn tình cảm, còn sắp kết hôn, sao lại giống như nhìn thấy Lãnh Tư Thần ái muội với người khác, một chút phản ứng bình thường của phụ nữ đều không có?
Lần trước ở bệnh viện cô liền cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại nói không nên lời không đúng chỗ nào……
Cung Hiền Anh tựa hồ là nhìn ra cô hồ nghi, đột nhiên tiến lên bên cạnh cô, ghé vô cùng sát cô, nói: “Khó hiểu tôi vì cái gì một chút ghen đều không có sao?”
“Có chút tò mò.” Hạ Úc Huân cũng không phủ nhận.
Cách đó không xa, Lãnh Tư Thần trơ mắt nhìn mình mới vừa thu phục Thẩm Diệu An, Hạ Úc Huân lại bị Cung Hiền Anh cuốn lấy.
Hai người kề vai sát cánh nói thầm có bao nhiêu thân mật, Cung Hiền Anh thậm chí còn bám vào đầu vai Hạ Úc Huân, hướng anh hơi nhếch mày, một bộ “Bà xã chính anh không thể đụng vào tôi lại có thể quang minh chính đại chạm vào nha tức chết anh tức chết anh” …
Lãnh Tư Thần gương mặt băng sơn trong nháy mắt mây đen đè nén thành lũy, gió Bắc cuốn sạch rơm gãy, trong vòng mười bước cũng chưa ai dám tới gần, tất cả đều yên lặng trốn tránh anh.
Tiểu Bạch ngồi trên ghế cao chân ngắn nhỏ rung rung, thấy vẻ mặt Tương Nhu không đúng, vì thế theo tầm mắt anh nhìn qua……
Lúc nhìn thấy cô gái tối ngày hôm đó xông vào nhà, cậu nhóc tức khắc hiểu được đã xảy ra cái gì, vì thế thở dài, rót cho anh một ly sữa bò, sau đó dùng tay nhỏ vỗ vỗ bờ vai anh an ủi nói: “Tương Nhu, chú đừng lo lắng, mẹ không thích phụ nữ.”
Lãnh Tư Thần tiếp nhận sữa bò, nghe lời con trai nói lúc này mới thoáng dịu đi sự bực bội trong lòng.
Xem ra, anh cần phải áp dụng biện pháp rồi.
Con người thâm thúy như hố sâu rét lạnh của người đàn ông lẳng lặng ấp ủ trong chốc lát, sau đó, nhìn về phía con trai bảo bối đang thong thả ung dung ăn món ngọt.
Bị nhìn chằm chằm cậu nhóc chớp đôi mắt một cái, liếm liếm khóe miệng, hỏi: “Làm sao vậy Tương Nhu?”
“Bảo bối, chúng ta hiện tại cần phải đứng cùng một chiến tuyến.” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần vô cùng nghiêm túc: “Cho dù con muốn thay mẹ con tìm người đáng giá để phó thác, cũng tuyệt đối không thể là những người này, những người này đều không đủ tư cách, bọn họ không xứng với mẹ con!”
Kỳ thật Lãnh Tư Thần chân chính muốn nói là, trên đời này chỉ có chú mới có thể xứng đôi với mẹ con thôi. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->