Lãnh Tư Thần liếc mắt nhìn cô một cái, đáp: “Anh vốn dĩ chính là ở đây.”
Hạ Úc Huân cau mày, nói: “Vậy bất động sản của anh…… Thật sự đều bị đông lại? Nhưng, anh không phải đã đồng ý đính hôn sao? Vì cái gì còn muốn ở nơi này?”
“Em sao lại biết? Ai nói với em?” Sắc mặt Lãnh Tư Thần có chút không tốt.
“Tôi đoán……” Hạ Úc Huân chưa nói chuyện trước đây Lãnh phu nhân đi tìm cô.
Bất quá cho dù cô không nói Lãnh Tư Thần cũng đoán được là ai nói, lạnh mặt nói: “Những việc này em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý. Về sau, mặc kệ là ai, nói cái gì với em, đều không cần tin tưởng, chỉ cần tin tưởng anh, biết không?”
Hạ Úc Huân bĩu môi: “Không lo lắng, anh nói thật dễ, tôi sao có thể không lo lắng! Chuyện gì anh đều không nói cho tôi biết, đây là cái gọi là cùng nhau nỗ lực sao? Anh ít nhất phải nói cho tôi biết, tình huống hiện tại của anh rốt cuộc thế nào, tương lai có tính toán gì không chứ!”
Lãnh Tư Thần ôm chặt cô, nhẹ giọng nói, “Tiền của Lãnh gia, một đồng ạnh cũng sẽ không lấy. Nhưng, yên tâm, anh vẫn nuôi nổi em!”
Hạ Úc Huân bị anh dùng ngữ khí ôn nhu trấn an đến lông cũng xuôi chiều, nói: “Nhưng, vì cái gì? Gia nghiệp kia cũng là anh gầy dựng, anh cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ sao? Tôi thật sự không hiểu, anh muốn cưới Bạch Thiên Ngưng, lại không nắm tài sản……”
Lãnh Tư Thần liền cắn cổ cô một cái, nói: “Thật là không lương tâm, trong mắt em, anh chẳng lẽ là vì tiền mới cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn sao?”
Trên người anh đảm nhiệm vô số mạng sống của anh em trong Dạ Lang, không chấp nhận được có nửa điểm sai lầm.
Vốn dĩ mọi chuyện đều sắp kết thúc, cùng Bạch gia bên kia cũng có thể đoạn tuyệt, ai ngờ lúc này cư nhiên có người mật báo, thế cục lập tức trở nên căng thẳng hơn, làm anh không thể không tiếp tục duy trì quan hệ với Bạch gia.
Hạ Úc Huân rầu rĩ không nói lời nào, lại bởi vì cái bí mật không thể nói kia sao……
Cô ở trước mặt anh hoàn toàn trong suốt, mà anh ở trước cô lại là mây mù lượn lờ.
Nhìn căn nhà ba phòng một sảnh này đối với Lãnh Tư Thần mà nói, thật sự là rồng bơi nơi nước cạn, hổ lạc chốn đồng bằng.
A Thần, có một ngày, anh sẽ hối hận chứ? Hối hận vì đã từ bỏ vinh hoa phú quý?
Lúc đó, Hạ Úc Huân cũng không biết người đàn ông trước mắt là con người trị giá ngàn trăm triệu, Lãnh gia trong mắt anh căn bản là không đáng giá để nhắc tới.
Nhìn Hạ Úc Huân tới tới lui lui bận rộn dọn dẹp nhà ở, đi vào bếp nấu cơm, Lãnh Tư Thần cảm giác được sự ấm áp của nhà lâu nay không có.
Anh vào phòng bếp giúp cô nhặt rau, Hạ Úc Huân liếc xéo anh một cái, nói: “Anh biết sao?”
“Không.” Lãnh Tư Thần thành thật mà trả lời.
“Không mà còn làm, đừng đạp hư lương thực. Để xuống!” Quả thực sắp bị anh đánh bại.
“A.” Lãnh Tư Thần ngoan ngoãn mà đặt đồ ăn xuống, đi đến sau lưng cô, ôm chặt cô, cầm hai tay cô.
Anh căn bản không phải muốn giúp cô nấu cơm, chỉ muốn gần gũi cô thôi.
Anh luôn luôn tự xưng là tự chủ rất mạnh, nhưng, gần đây khát vọng với cô càng ngày càng mãnh liệt, ngay cả chính anh cũng bị dọa sợ rồi.
Lãnh Tư Thần đụng chạm khiến toàn thân cô run lên, đặc biệt nén nhịn xúc động, giận dữ nói: “Anh như vậy tôi sao nấu cơm được?”
“A.” Lãnh Tư Thần buông tay cô ra, chỉ ôm eo.
“Trời ạ, thật muốn mệnh!” Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà xoa xoa cái trán, người này lại bắt đầu nhân cách phân liệt. Sao đột nhiên trở nên dính người như vậy?
“Tiểu Huân……”
“Lại làm gì?” Hạ Úc Huân vừa cắt cà chua, vừa hỏi.
“Tiểu Huân, em không tức giận nữa chứ?”