Nam Cung Lâm nói xong liền từ trong lòng Renault đoạt lấy Hạ Úc Huân, lúc nhìn cô gái, vẻ mặt không chút để ý tức khắc biến thành khẩn trương cùng đau lòng.
Nam Cung Lâm vừa muốn ôm Hạ Úc Huân lên xe rời đi, Tần Mộng Oanh trong một góc vội vàng vọt lên, hỏi: “Ông muốn mang cô ấy đi đâu?”
“Miệng vết thương của cô ấy cần xử lý lại.” Nam Cung Lâm nhìn băng gạc băng bó đơn giản trên cổ tay Hạ Úc Huân vẫn đang chảy máu tươi, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Tần Mộng Oanh cảnh giác nói, “Tôi rất cảm ơn ông đã cứu cô ấy, nhưng, ông không thể mang cô ấy đi. Tôi phải đợi cảnh sát đến đây xử lý.”
Cô đã sớm cảm thấy thái độ Nam Cung Lâm đối với Hạ Úc Huân rất kỳ quái, nếu không phải bị bất đắc dĩ, cô căn bản sẽ không tìm Nam Cung Lâm.
Cô không yên tâm để Nam Cung Lâm mang cô ấy đi, chỉ sợ Úc Huân vừa ra ổ sói lại vào hang hổ.
Nhìn Tần Mộng Oanh quan tâm với Hạ Úc Huân, sắc mặt Nam Cung Lâm hòa hoãn xuống, đáp: “Úc Huân có người bạn như cô, tôi rất vui mừng.”
Nam Cung Lâm dừng một chút, kiên nhẫn giải thích nói: “Tần tiểu thư, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, ai đều có thể thương tổn cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không. Bởi vì…… Tôi là cha ruột của cô ấy. Cô ấy thuộc nhóm máu hiếm, hiện tại lại mất nhiều máu, chỉ có tôi có thể cứu cô ấy! Bởi vì, trên người chúng tôi chảy cùng một dòng máu, đây là sự thật vĩnh viễn không thể nào sửa đổi.”
“Cái…… Cái gì? Cha……” Tần Mộng Oanh bị tin tức bất ngờ này làm cho kinh sợ rồi.
“Từ giờ khắc này trở đi, ta không bao giờ để cô ấy chịu bất cứ thương tổn gì nữa.” Nam Cung Lâm nhìn con gái trong lòng, ánh mắt vô cùng quyết tuyệt.
“Tần tiểu thư, nếu có thể nói, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một việc.” Nam Cung Lâm thỉnh cầu nói.
“Ông nói đi, chỉ cần tôi có thể sẽ làm.”
“Úc Huân lúc này đây cho dù sống lại, e là ý chí cầu sinh cũng rất khó khôi phục, cô là bạn tri kỷ nhất của cô ấy, tôi hy vọng……”
“Tôi sẽ giúp cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn!”
“Cám ơn.”
……
……
Lúc Lãnh Tư Thần tỉnh lại là đang ở một khách sạn.
Anh mới vừa thanh tỉnh, những người liên quan liền đứng chờ trước mặt anh, một bộ nhận tội.
Cảm giác thân thể nói cho anh biết, anh rõ ràng là bị bỏ thuốc mê, mà có thể người có thể hạ dược với anh, chỉ có thể là thân tín mà anh tín nhiệm nhất.
“Nói đi, vì cái gì bỏ thuốc mê cho ta.” Ánh mắt Lãnh Tư Thần dừng trên người Lương Khiêm, thanh âm lười biếng mà mỏi mệt, nhìn như không chút để ý, lại lộ ra một cổ nguy hiểm và uy áp khiến người ta kinh hỏang.
Lương Khiêm thật sâu mà khom lưng, nói: “Lão đại, thực xin lỗi.”
Lãnh Tư Thần ánh mắt lạnh lùng, trực giác nhạy bén vô số lần giúp anh từ trong nguy hiểm chạy trốn giờ phút này khiến trong lòng anh hiện lên một dự cảm xấu, nói: “Cậu chỗ nào có lỗi với tôi?”
Lương Khiêm hoàn toàn không dám trả lời, chỉ đành mồ hôi lạnh ròng ròng mà liếc mắt nhìn Uất Trì Phi bên cạnh.
Uất Trì Phi cắn chặt răng, căng da đầu tiến lên một bước, nói:“Hạ Mạt Lâm là lão Tam giết.”
Lãnh Tư Thần chợt ngẩng đầu, trước mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn, hai tròng mắt nguy hiểm như dã thú, gằn từng chữ một, như có ngàn quân lực: “Ngươi…… Nói cái gì?”
Anh hôm nay mới vừa nhận được tin tức là người của Hổ Kình bang làm, đang chuẩn bị đi điều tra lại đột nhiên bị ngất, hiện tại, anh em vào sinh ra tử giúp đỡ anh cư nhiên nói cho anh biết, ba vợ anh là bọn họ giết?
Thiên hạ còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này sao?
Từ trước đến nay Lãnh Tư Thần cảm xúc không để lộ ra ngoài ngoại trừ ở trước mặt Hạ Úc Huân vẻ mặt khá sinh động, ở trước mặt bọn họ còn chưa bao giờ có cảm xúc lên xuống quá lớn như vậy.