Tiểu Mặc, còn có Tiểu Mặc! Em biết sau khi Nam Cung Lâm nói cho cậu ta tin em chết cậu ta có bao nhiêu khổ sở không? Tên kia đem mình nhốt trong phòng suốt một tuần, lúc anh phát hiện, cậu ta thiếu chút nữa thành ông già.
Thật vất vả cứu về rồi lại bắt đầu cả ngày hút thuốc say rượu còn thiếu chút nữa hút thuốc phiện, chưa đầy ba tháng gầy không được một trăm cân, lão tử phế đi sức của chín trâu hai hổ mới đem cậu ta đánh cho tỉnh táo lại! Em…… Em……” Âu Minh Hiên chỉ vào cô, tức giận nói không nên lời.
Hạ Úc Huân chưa bao giờ biết những việc này, nghe được trên mặt hết khiếp sợ lại là áy náy bất an: “Thực xin lỗi…… Em không biết……”
“Báo cho bọn anh chữ bình an khó như vậy sao? Chẳng lẽ em ngay cả chúng ta đều không tin?” Âu Minh Hiên càng nói càng tức giận.
Hạ Úc Huân nhéo nhéo ấn đường, đáp:“Em cũng không có biện pháp nào hơn? Lúc ấy em vốn dĩ không muốn sống nữa, nếu không phải sau đó phát hiện mang thai……”
“Vậy đứa bé kia…… Thật sự là của Lãnh Tư Thần? Nó không phải bốn tuổi sao?” Âu Minh Hiên nói xong phản ứng lại: “Em sửa ngày tháng năm sinh đứa bé sao?”
Hạ Úc Huân gật gật đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Đáng tiếc không đổi được huyết mạch của nó, chỉ cần làm xét nghiệm ADN, cái gì đều giấu không được!”
“Lãnh Tư Thần biết thân phận của em có phải hay không?” Âu Minh Hiên nhíu mày.
“Anh ta đã sớm biết! Hơn nữa sáng hôm nay còn đem Tiểu Bạch của em đón đi rồi, đem em làm trâu làm ngựa sai cả ngày cũng không cho em gặp con! Em bị giày vò sắp điên lên rồi!” Hạ Úc Huân rốt cuộc có cơ hội phỉ nhổ rồi.
“Đã sớm biết……?” Âu Minh Hiên lúc này cũng sắp điên rồi: “Fuck! Tên kia diễn cũng thật giống a! Anh cư nhiên cứ như vậy tin tưởng anh ta! Em biết lúc ấy anh ta diễn như thế nào không? Cứ thế đem dòng suy nghĩ của anh bóp méo đi, lừa dối đến anh hoàn toàn không hoài nghi em nữa! May nhờ Mặc tối nay nhắc nhở anh, nếu không anh hiện tại còn chẳng hay biết gì đâu!”
“Đúng rồi, Mặc hiện tại thế nào?” Hạ Úc Huân quan tâm hỏi.
Đứa nhóc kia còn không biết mình là chị cùng cha khác mẹ với cậu, đối với cậu mà nói, mình hẳn cũng chỉ là một người bạn quen biết chưa bao lâu mà thôi.
Cô thật sự không nghĩ tới mình chết sẽ mang đến đả kích lớn như vậy cho Mặc……
“Những thứ này về sau anh sẽ nói cùng em, anh hỏi em, Mộng Oanh đâu? Tần Mộng Oanh cùng Lạc Lạc ở đâu?” Âu Minh Hiên gấp không chờ nổi hỏi ra vẫn đề anh quan tâm nhất.
“Chị Mộng Oanh?” Hạ Úc Huân trộm nhìn Tần Mộng Oanh phía sau một cái, sau đó hồ nghi hỏi: “Em sao biết bọn họ ở đâu? Bọn họ chẳng lẽ không phải về Italy sao?”
“Về cái rắm! Năm đó Mộng Oanh là mất tích cùng với em, em không biết cô ấy ở đâu sao? Cô ấy chắc chắn cùng em ở bên nhau!” Âu Minh Hiên táo bạo nói.
“Làm ơn, học trưởng anh bình tĩnh một chút được không? Vì cái gì bọn em lại cùng nhau mất tích, liền nhất định ở bên nhau? Giữa hai bên này chắc chắn có liên hệ sao? Em lại không phải đàn ông, còn có thể đem người phụ nữ của anh lừa gạt bỏ trốn sao? Chị ấy theo em trốn cái gì mà trốn!” Hạ Úc Huân vẻ mặt vô ngữ nói.
Sắc mặt Âu Minh Hiên tức khắc âm trầm xuống, cắn chặt răng quan sát vẻ mặt cô, hỏi: “Em thật sự không biết cô ấy ở đâu? Thật sự không có gặp cô ấy sao?”
“Em thật sự không biết! Em còn muốn hỏi anh a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì chị Mộng Oanh đang tốt đẹp lại mất tích?”
Âu Minh Hiên nghe vậy một tia ánh sáng cuối cùng trong con ngươi cũng bị dập tắt, hư nhuyễn vô lực mà ngã ngồi trên ghế đá, nói: “Hạ Úc Huân, anh cảnh cáo em, em tốt nhất đừng gạt anh, nếu để anh phát hiện em gạt anh, em nhất định phải chết!”