Trời cao, cô sao lại phát hiện lời kịch này cô dùng rất thường xuyên a!
“Nam nữ thụ thụ bất thân? Lúc trước là ai bám anh không buông! Là ai ngay cả WC tắm rửa ngủ đều không buông tha!” Lãnh Tư Thần hung tợn nói.
“Đó là lúc em khờ không hiểu chuyện!” Hạ Úc Huân lập tức phản bác.
“Anh thật ra tình nguyện em vĩnh viễn đều ngu như vậy, ít nhất em sẽ không trốn tránh anh, bài xích anh, chán ghét anh như vậy……” Thanh âm Lãnh Tư Thần có chút chua xót.
“Em nào có trốn anh, bài xích anh, chán ghét anh!” Hạ Úc Huân vội vàng làm sáng tỏ.
Đáng chết, Lãnh Tư Thần hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào, nói có chút kỳ kỳ quái quái.
Hạ Úc Huân đang nói, đột nhiên mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi, đang muốn đưa tay mở đèn trên đầu giường, bất đắc dĩ tay bị anh nắm chặt.
Lãnh Tư Thần hít sâu một hơi, hạ quyết tâm hỏi: “Tiểu Huân, anh chỉ nghĩ hỏi em một câu, hỏi xong, lập tức liền đi.”
Hạ Úc Huân lập tức nói tiếp: “Biết gì nói hết không nửa lời gian dối!”
Hỏi đi hỏi đi, hỏi xong lập tức đi. Bệnh tim của cô đều sắp sửa bị anh dọa ra tới.
Càng khủng bố chính là, tư thế ái muội như vậy, cô sợ đợi lát nữa chính mình sẽ khắc chế không được đem anh phản công.
“Em còn yêu anh chứ? Còn cần anh chứ?”
Ban đêm yên tĩnh, một câu hỏi chuyện thấp thỏm này của Lãnh Tư Thần, khiến Hạ Úc Huân sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Tôi tôi tôi…… Tổng tài, ngài ngài…… Ngài có phải hay không uống nhiều quá? Hay là, ngài lại đang mộng du? Xin thương xót! Đừng đùa!”
Uống nhiều quá? Hay là mộng du? Hạ Úc Huân suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy uống say sau đó mộng du khả năng này khá lớn.
“Anh là nghiêm túc!” Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà nhìn cô.
“Đừng! Ngài ngàn vạn lần đừng nghiêm túc!”
Hôm nay ban ngày đã có một Âu Minh Hiên nói anh là nghiêm túc, kết quả đem cô dọa tới mức chết khiếp, buổi tối lại đến một người, cô còn muốn sống hay không!
Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a! Vì cái gì sau một giấc ngủ dậy thế giới long trời lở đất, Âu Minh Hiên cùng cô cầu hôn, Lãnh Tư Thần hỏi cô có cần anh hay không?
Đây không phải vô nghĩa sao? Cô muốn, cô đương nhiên muốn! Nhưng đây là cô muốn là có thể sao?
Cô đây là đang cự tuyệt anh sao? Lãnh Tư Thần không an toàn đều hóa thành phẫn nộ. Lúc biết được có một ngày có thể cô sẽ không hề thích anh, cả trái tim giống như đều trống rỗng.
“Hạ Úc Huân, em có ý tứ gì?” Lãnh Tư Thần tới gần cô, môi cơ hồ đã dán lên da thịt cô.
Hô hấp nóng rực của anh gần trong gang tấc, nhưng trái tim cô lại là một mảnh băng hàn.
Hạ Úc Huân đột nhiên bình tĩnh lại, quay đầu đi, tránh đi đôi môi mập mở của anh, thấp thấp mà cười lạnh một tiếng, nói: “Nghiêm túc? Được rồi, tôi biết anh là đang rất nghiêm túc đùa tôi! Hiện tại đùa xong rồi, có thể buông tôi ra chưa?
Tôi không phải món đồ chơi của anh, không vui vỗ vỗ mông liền chạy lấy người, vui vẻ liền chạy tới nói vài câu ái muội đùa với chơi!”
Hạ Úc Huân không biết chính mình từ đâu ra dũng khí chống đối anh, nhưng, cô thật sự nhịn không được, vết thương ban ngày lúc anh rời đi ngay trước mắt đến bây giờ vẫn còn âm ỷ cảm giác đau đớn.
“Em tức giận?” Lãnh Tư Thần nhăn mày lại, không thích cô dùng ngữ khí trào phúng như vậy.
“Tôi tức giận hay không, đối với anh mà nói có gì khác biệt sao?” Hạ Úc Huân cười nhạt một tiếng, dùng một chút lực đem cơ thể anh đẩy ra.
Hạ Úc Huân vừa muốn đứng dậy, Lãnh Tư Thần lập tức lại đem cô đè xuống.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Hạ Úc Huân chung quy vẫn là bị anh chọc giận.
Cảm giác hô hấp Lãnh Tư Thần dần dần tới gần, Hạ Úc Huân trong lòng căng thẳng, cả tay cả chân bắt đầu chống đẩy lên……