“Lần trước ta đi Hàn Quốc tham gia đấu giao hữu, quen được một người bạn, lần này đi tới chỗ hắn, ở bên kia dạy võ. Nhưng, sau đó, tâm tình ta một chút đều không tĩnh được, khắp đầu óc đều là lo lắng con có khỏe hay không, về sau gặp rắc rối có ai thu thập cục diện rối rắm giúp con không……”
“Ba à, thực xin lỗi, để người nhọc lòng vì con!”
Nghe thấy ba không phải không cần chính mình, ông vẫn lo lắng cho mình, Hạ Úc Huân trong lòng bỗng ấm áp, lạnh lẽo trong một góc suốt thời gian dài cuối cùng bị ấm áp tràn ngập bao quanh.
Hạ Mạt Lâm thở dài, nói: “Là ba thực xin lỗi con! Ba cho rằng ba rời đi, con liền có thể sống cuộc sống mình muốn, có thể có được hạnh phúc, nhưng không nghĩ tới con lại chịu khổ nhiều như vậy, lúc bất lực nhất ta cũng không ở cạnh con.”
Ông cho rằng sau khi ông rời khỏi, Nam Cung Lâm sẽ đi tìm Hạ Úc Huân, nhưng lại không nghĩ rằng Nam Cung Lâm bởi vì không dám đối mặt mà chậm chạp không nói thật cùng Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân vội lắc đầu: “Không phải, là con tùy hứng……”
Cô rất muốn nói, kỳ thật cô thật sự hối hận, nếu lúc trước liền chặt đứt đoạn tình cảm này, sẽ không đau khổ như ngày hôm nay.
Hạ Mạt Lâm vỗ vỗ bả vai cô, nói:“Về sau ba sẽ bên cạnh con, nếu sau này Lãnh Tư Thần khi dễ con, ta ít nhất còn có thể bảo hộ con. Nếu con không vui, bất cứ khi nào cũng có thể về nhà!”
“Ba ——”
Cô nằm trong lòng Hạ Mạt Lâm khóc lớn một hồi, đem toàn bộ ủy khuất mấy ngày nay đều phát tiết ra.
Sau khi tâm tình bình phục, cô vừa định cùng Hạ Mạt Lâm nói cô chưa quyết định gả cho Lãnh Tư Thần, Lãnh phu nhân cư nhiên đột nhiên tới cửa.
Lãnh phu nhân vô cùng nhiệt tình, nói hôm nay chính là ngày lành tháng tốt trăm năm khó gặp, thúc giục bọn họ nhanh chóng đi làm thủ tục.
Bà nói không ngừng, khiến Hạ Úc Huân căn bản không có cơ hội cự tuyệt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lãnh phu nhân cư nhiên thật sự đồng ý để cô gả cho Lãnh Tư Thần?
Cùng lúc đó, ngoài cửa, Nam Cung Lâm nhìn cảnh tượng cha con gặp nhau, trong lòng một trận hụt hẫng.
Lãnh Tư Thần vẫn là đối với Nam Cung Lâm không chút đồng tình, ông bị kích thích cũng là xứng đáng.
“Này, các người thật sự là muốn kết hôn a?” Nam Cung Lâm hỏi.
“Uhm, lập tức liền đi.” Lãnh Tư Thần mặt không biểu cảm nói.
“Cậu điên rồi?” Nam Cung Lâm khiếp sợ.
Lãnh Tư Thần cười khẽ, đáp: “Tôi rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo hơn như vậy.”
“Nhưng nhà cậu bên kia, cậu rốt cuộc là như thế nào thu phục?” Nam Cung Lâm thật sự rất hiếu kì, vì cái gì thái độ của mẹ cậu ta đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, quả thực giống thay đổi thành người khác.
“Rất đơn giản, trừ phi bọn họ tiếp nhận Tiểu Huân, nếu không cái cục diện rối rắm kia tự bọn họ xử lý.” Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói.
Nam Cung Lâm ho nhẹ một tiếng, đáp: “Đủ âm hiểm.”
Để bọn họ cam tâm tình nguyện e là khó, nhưng nếu như bị ép buộc thì rất dễ dàng, dù sao mặc kệ là tự nguyện hay bị ép buộc kết quả đều không sai biệt lắm, chỉ cần ở trước mặt Tiểu Huân biểu hiện tốt.
Lãnh Tư Thần trừng ông một cái, nói: “Đừng quên, chuyện Lãnh thị cùng ông cũng thoát không được quan hệ, khối đá quý kia tôi là vì ông mà rửa sạch.”
“Chúng ta chính là giao dịch công bằng, tôi còn hiến máu a!” Nam Cung Lâm lẩm bẩm.
“Tiểu Huân là con gái ruột của ông, ông cho cô ấy một chút máu theo lý hẳn là chuyện thường tình.”
“……” Nam Cung Lâm vô ngữ. Đúng, kết quả là, vẫn là ông sai.