Vừa dứt lời, Hạ Úc Huân lập tức vô cùng đau đớn mà kêu rên: “Ngao! Đừng nói nữa! Em hiện tại thật là muốn chết tâm cũng được! Em sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy chứ! Một đêm, chỉ cần em nhẫn nhịn một đêm nữa thôi thì sẽ liễu rũ hoa cười cả một thôn! Kết quả hiện tại…… Hết rồi!”
Nghiêm Tử Hoa bên cạnh nghe vậy thần sắc khẽ nhúc nhích, nói: “Là vì dự án phía Đông kia sao? Mấy ngày nay người cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ gọi điện thoại hội báo hành trình, chính là Lãnh Tư Thần?”
“Ách, đúng vậy……” Chuyện tới bây giờ, Hạ Úc Huân cũng không giấu nữa: “Vốn dĩ tôi ngoan ngoãn nghe lời nhịn đến ngày mai ký xong hợp đồng liền sẽ đại công cáo thành, nhưng, hiện tại mọi chuyện đều bị tôi hủy hoại rồi, ai, một bước tới cửa, lại thất bại trong gang tấc……”
“Tôi sai.” Nghiêm Tử Hoa sắc mặt ngưng trọng.
“Ách, có liên quan gì tới anh chứ!”
“Là tôi không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nếu lúc ấy tôi ở lại không để cô một mình, cô cũng sẽ không trúng kế, nếu tôi sớm một chút phát hiện cô vì hợp đồng mà hy sinh nhiều như vậy, nhất định sẽ ngăn cản cô! Chỉ là một dự án mà thôi, không đáng tiểu thư ngài phải ủy khuất bản thân như vậy! Mặc kệ là dự án lớn gì, đều không đáng!” Nghiêm Tử Hoa hai đấm gắt gao nắm chặt: “Tôi đi tìm Lãnh Tư Thần nói chuyện!”
“A a a! Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần đừng!” Hạ Úc Huân kích động đến thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.
Nghiêm Tử Hoa nhanh chóng tiến lên đỡ cô, nói: “Tiểu thư! Ngài chậm một chút! Dự án kia là lúc tiên sinh còn ở đây đã bàn xong, bây giờ anh ta vô duyên vô cớ hủy bỏ thực sự là không có đạo lý, tôi……”
“Cho nên anh muốn đi theo Lãnh Tư Thần giảng đạo lý?” Hạ Úc Huân đau đầu không thôi, không biết nên giải thích như thế nào với anh.
Lúc này, Âu Minh Hiên bên cạnh vỗ vỗ vai Nghiêm Tử Hoa, nói: “Lần này anh vẫn là nghe nha đầu này một chút đi! Ít nhất cô ấy còn hiểu Lãnh Tư Thần hơn anh! Anh không thấy Thẩm công tử bất quá chỉ là không cẩn thận bị cô ấy in lên một dấu môi trên cổ áo đã thiếu chút nữa bị giết sao? Anh mỗi ngày cùng cô ấy sớm chiều ở chung, ngày đêm đối lập, đi còn trông cậy vào có thể sống về à?
“Trên cổ áo Thẩm công tử bị in dấu môi của em?” Hạ Úc Huân nghẹn họng nhìn trân trối. Cô khi nào thì in lên a, hoàn toàn nghĩ không ra!
“Em còn dám nói, còn không phải là bởi vì cái kia đem Lãnh biến thái chọc cho xù lông lên sao? Tên kia hiện tại phong ấn giải trừ, hoàn toàn ma hóa!” Âu Minh Hiên tặc lưỡi.
“……” Được rồi, Lãnh Tư Thần lại thêm một biệt danh nữa!
“Dù sao anh nghe tôi đừng đi! Có nghe hay không vậy?” Hạ Úc Huân khẩn trương mà dặn dò. Nhớ lại lúc Lãnh Tư Thần rút súng, đến bây giờ cô còn dư kinh chưa bình.
“Nghe rồi tiểu thư, tôi không đi, cô mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Tử Hoa đành phải cùng cô cam đoan.
Hạ Úc Huân lúc này mới yên lòng nằm lại giường.
Mắt thấy dự án tới tay còn mất, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể chờ trở lại công ty cùng mọi người chịu đòn nhận tội.
-
Hạ Úc Huân vốn dĩ đêm đó liền muốn xuất viện, nhưng bị ba người Nghiêm Tử Hoa, Tần Mộng Oanh còn có Âu Minh Hiên nhất trí cự tuyệt, vì thế đành phải tiếp tục nằm trong bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Úc Huân thân thể khôi phục hơn chút, bởi vì thật sự không yên lòng Thẩm Diệu An bị chính mình liên lụy, liền đi bộ đến phòng bệnh thăm hắn.
Phòng bệnh bọn họ ở cùng tầng, khoảng cách rất gần, đi vài bước liền đến.
“Ai da ngứa chết ngứa chết mất, Mạnh Tiêu Nhiên cậu mau gãi giúp tôi!” Thẩm Diệu An vừa dựa vào giường cầm di động chơi trò chơi, vừa ồn ào.