Hạ Úc Huân lập tức phản bác, “Anh máu lạnh, anh đương nhiên sẽ không khóc. Lãnh Tư Thần, anh nói anh sao có thể máu lạnh vô tình như thế? Đối với ai cũng máu lạnh, đối với bản thân mình còn máu lạnh hơn!”
Thừa dịp kẹt xe, Hạ Úc Huân xoay người, bắt lấy khăn lạnh, sờ sờ trán anh, sau đó rút khăn giấy lau những giọt nước chảy từ khối đá trên mặt anh.
Lãnh Tư Thần đột nhiên cầm chặt tay cô.
“Làm gì?” Hạ Úc Huân bị anh nhìn đến mức trong lòng phát run.
“Hạ Úc Huân……”
“Uhm?”
“Về sau đừng nói lời thô tục.”
“Đi chết đi!” Chờ nửa ngày chờ anh nói ra một câu như vậy, đùa giỡn người kahsc như vậy vui lắm sao!
Tới công ty, tiến vào gara, Hạ Úc Huân đem xe ngừng hẳn, Lãnh Tư Thần bước ra cửa xe, lập tức trong nháy mắt hệt như biến hình, toàn bộ mệt mỏi đều không còn, chỉ còn một bộ lạnh nhạt tàn khốc.
“Hạ Úc Huân, cô về đi!”
“Hừ, lợi dụng xong liền đuổi người, quả nhiên đủ máu lạnh.” Hạ Úc Huân căm giận mà vung túi xách chuẩn bị có cốt khí mà tránh người.
“Kỳ thật, vốn dĩ rất muốn khen thưởng cho cô một nụ hôn, nhưng mà……” Lãnh Tư Thần sâu kín mà nói.
Hạ Úc Huân nghe vậy hoảng sợ, ngay sau đó mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá thành giận nói, “Ai thèm!”
Lãnh Tư Thần đến gần vài bước, đến khi đem cô ép dựa vào trên cửa xe.
“Anh lại muốn làm gì?” Hạ Úc Huân vẻ mặt cảnh giác mà trợn mắt nhìn anh.
Lãnh Tư Thần ghé vào tai cô, tiếp tục câu vừa rồi chưa nói xong: “Nhưng mà Cô biết đấy, tôi đang bệnh, cho nên……”
Cho nên gì?
Anh rốt cuộc muốn nói gì?
Người này nói chuyện liền không thể nói xong một lần luôn sao?
Thanh âm Lãnh Tư Thần càng nói càng nhẹ, đồng thời, tay hơi kéo áo nơi bả vai cô, đôi môi nóng rực mà dán vào hõm vai cô, Hạ Úc Huân thân mình run nhẹ một cái, muốn tránh né, anh lại lập tức dùng sức hôn lên chỗ da thịt kia.
Hạ Úc Huân bị hành động bất ngờ của Lãnh Tư Thần làm cho không thể hiểu được, tinh thần hoảng hốt hết sức, người khởi xướng đã rời đi khỏi tầm mắt cô.
Hơi nghêng đầu về một bên, liền nhìn thấy dấu vết ái muội anh lưu lại trên bả vai mình, vội vàng mặt đỏ tai hồng mà đem quần áo kéo lên, trong lòng không ngừng mắng, biến thái, biến thái, siêu cấp đại biến thái!
-
A Thần, tôi đã từng nói qua, anh là một gốc cây sồi, còn tôi phải làm một cây bong gòn bên cạnh anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, cùng nhau phấn đấu.
Liền tính sau này không thành tình nhân, anh cũng vĩnh viễn là người thân quan tọng nhất của tôi.
Ra khỏi tòa nhà công ty, Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Âu Minh Hiên.
“Alo……”
Vừa muốn nói chuyện, xa xa đầu bên kia lại truyền đến thanh âm nhu mị của phụ nữ: “Đáng ghét, đừng nhận! Thực mất hứng…… Chúng ta…… Tiếp tục……”
Sau đó chính là tiếng cúp máy tút tút.
Hạ Úc Huân khóe miệng run rẩy mà nhìn di động, “Làm cái gì? Một người hai người lúc làm việc cũng không biết tắt điện thoại trước sao?”
Rơi vào đường cùng, Hạ Úc Huân vẫn là tự mình đi đến công ty Âu Minh Hiên một chuyến.
Nửa giờ sau.
“Xin chào, tôi muốn gặp tổng giám đốc các cô, có thể giúp tôi liên hệ một chút chứ?”
“Tiểu thư, cô có hẹn trước chứ?” Phụ nữ sẽ đến nơi này tìm Âu Minh Hiên, không phải khách của Âu Minh Hiên, thì cũng là khách kiêm tình nhân của Âu Minh Hiên.
Cô thư ký trang điểm hoa hòe lộng lẫy từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá Hạ Úc Huân một cái, ăn mặc như bà già, kính đen già nua…… Dường như cả hai đều không phải a!
Hạ Úc Huân hết chỗ nói, cô gái này chẳng lẽ chính là nhân viên của Âu Minh Hiên? Không mặc đồng phục nhân viên không nói, thậm chí còn ăn mặc mát lạnh như vậy…
“Không có, nhưng tôi có việc gấp tìm anh ấy.” Hạ Úc Huân có chút do dự, dựa theo cú điện thoại vừa rồi, anh hẳn là còn ở đây “Làm việc” chứ! Chính mình lúc này tới tìm anh có thể quá không đúng thời điểm hay không……