Cô chôn đầu, trong lòng bàn tay còn nắm một mảnh sứ nhỏ, đại não nỗ lực cảm giác tiếng bước chân người tới.
Nếu chờ một chút nữa không có biện pháp chế phục người kia, cô đành phải dùng nó giải quyết chính mình.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ, yến lưu thanh bạch tại nhân gian!(*)
(*): Kiếp người xưa này ai không chết, hãy để lòng son chiếu sử xanh. Tan xương nát thịt đều không sợ, muốn lưu trong sạch lại cho đời.
Hạ Úc Huân trong đầu mơ hồ mà dần hiện ra câu thơ này.
Gần, càng gần……
Ba bước, hai bước, một bước……
Hạ Úc Huân chợt giơ tay lên, nhắm mắt lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm hung hăng đem mảnh sứ cắm vào thân thể người kia.
Mảnh sứ bén nhọn lập tức đâm vào xương quai xanh người đến.
Lãnh Tư Thần che xương quai xanh lại kêu lên một tiếng, không chút để ý đến đau đớn, dưới ánh mặt kinh ngạc của cô gắt gao đem cô kéo vào lòng: “Tiểu Huân, anh đã tới chậm……”
Người tới đụng chạm khiến Hạ Úc Huân kịch liệt mà run rẩy, một tay đem người nọ đẩy ra, đem mảnh sứ đặt lên yết hầu mình, la: “Tránh ra! Không được lại đây……”
“Tiểu Huân?” Lãnh Tư Thần kinh ngạc mà nhìn Hạ Úc Huân vô cùng kích động, trong lòng tràn đầy kinh hoảng, cô hẳn sẽ không phát bệnh chứ?
“Cút ngay…… Đừng đụng vào ta……”
“Tiểu Huân, anh là A Thần!”
Hạ Úc Huân vẻ mặt mê loạn, hung hăng lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm tự nói, “Hạ Úc Huân! Tỉnh táo! Ảo giác, chỉ là ảo giác! Không được tin tưởng hắn!”
Ngàn vạn lần không được nhào vào!
Trên thực tế, bởi vì tác dụng của thuốc kích thích, từ lúc vừa tỉnh cô cũng đã bắt đầu sinh ra loại ảo giác này, thậm chí mặt những tên cầm thú đó đều biến ảo thành bộ dáng của anh.
Lãnh Tư Thần đột nhiên hiểu được cô bởi vì tác dụng của thuốc nên nhìn ai cũng như đang nhìn mình, trái tim đau như bị một thiết trảo gắt gao bóp trụ, “Tiểu Huân, thật sự là anh! Anh đến rồi!”
“Cút a……” Hạ Úc Huân tiện tay nhặt một cái lon từ đống rác ném qua, mảnh sứ đặt ở yết hầu càng lúc lực đạo càng mạnh hơn, quát: “Đừng ép ta……”
Lãnh Tư Thần không thể chịu đựng được cô tự thương tổn mình, một tay đem cô ôm vào lòng mình, gầm nhẹ nói, “Em tỉnh táo một chút! Nhìn rõ ràng! Là anh!”
Trong phút chốc,hơi thở mát lạnh thuộc về anh tràn ngập toàn bộ thế giới, Hạ Úc Huân ngơ ngác mà vẫn duy trì tư thế tay cầm mảnh sứ, sau đó, tùy ý Lãnh Tư Thần đem lòng bàn tay đầy máu tươi của cô mở ra, lấy ra mảnh sứ ra.
Cô theo bản năng mà muốn bảo trụ thứ vũ khí cuối cùng có thể bảo hộ chính mình, đột nhiên lùi bàn tay về, không cho anh lấy.
Lãnh Tư Thần trong lòng một trận quặn thắt, nói: “Không có việc gì, ngoan, thả lỏng, đem bản thân giao cho anh thì được rồi……”
“A Thần……”
“Là anh, thực xin lỗi, cũng may em không có việc gì, cũng may em không có việc gì……” Lãnh Tư Thần dư kinh chưa bình, khẩn trương mà ôm lấy thân thể đầy vết thương của cô.
“A Thần, anh đã đến rồi……” Hạ Úc Huân chậm rãi vươn tay, vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, rốt cuộc dỡ bỏ được gánh nặng, thần kinh mới vừa thả lỏng lại lâm vào hôn mê.
Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần âm vụ mà nhìn áo sơmi đàn ông trên người cô, đem áo khoác mình cởi ra bao bọc lấy cô, bế ngang lên.
-
Trở lại khách sạn, Lãnh Tư Thần không xử lý vết thương trên người mình, cẩn thận mà lau người cho cô, kiểm tra xử lý mỗi một miệng vết thương cho cô.
Chờ mọi thứ xong xuôi đem cô đặt lên giường, toàn thân Lãnh Tư Thần đã mướt mồ hôi.
Lưu luyến vuốt ve tóc cô, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm vòi sen.
Thân thể khô nóng khiến cho Hạ Úc Huân rất nhanh liền tỉnh, cô đầu tiên là bất an mà lăn qua lộn lại, sau đó một chân đá văng chăn trên người ra.
Không lâu sau, cô mới vừa tắm xong trên người đã lại đẫm mồ hôi, cuối cùng, Hạ Úc Huân thật sự khó có thể chịu đựng mà ngồi dậy, nheo mắt, thở hồng hộc mà đánh giá căn phòng xa lạ, “A Thần……”