Tần Mộng Oanh vội vàng nhận lấy Lạc Lạc, dỗ dành: “Bảo bối ngoan, không khóc, không khóc, mẹ ở chỗ này!”
“Cô là chuyện như thế nào? Con khóc thành như vậy cô đều nghe không thấy sao?” Âu Minh Hiên tức giận nói.
“Không được khi dễ mẹ!” Lạc Lạc lập tức thò đầu, không vui mà nhìn Âu Minh Hiên.
“Con là cái đồ không lương tâm, chú là vì ai?” Âu Minh Hiên liếc mắt một cái, Lạc Lạc lập tức rụt trở về, đầu cọ cọ làm nũng trong lòng Tần Mộng Oanh: “Mẹ, mẹ bồi Lạc Lạc ngủ……”
Lãnh Tư Thần nhìn đồng hồ, nói: “Xin lỗi, không nghĩ tới đã trễ thế này, cô đi nghỉ ngơi đi!”
“Uhm, phương pháp tôi nói, anh suy xét một chút.”
“Tôi sẽ suy xét.”
“A, đúng rồi……” Tần Mộng Oanh đang muốn nói gì đó với Lãnh Tư Thần, Âu Minh Hiên không kiên nhẫn mà một phen lôi tay cô kéo cô vào trong phòng, nói: “Tôi có lời muốn nói với cô!”
Âu Minh Hiên giữa nhà đi qua đi lại vài vòng, ngữ khí tương đối không tốt: “Tán gẫu thật sự vui vẻ?”
Tần Mộng Oanh đem Lạc Lạc ôm lên giường, không chút để ý mà nói, “Lãnh Tư Thần là người đàn ông không tồi, cũng không lãnh khốc như lời đồn, rất có mị lực của trí thức thành công!”
Âu Minh Hiên liếc xéo cô một cái, lập tức nổi giận, nói: “Cô hẳn sẽ không coi trọng tên kia đi! Trước không nói anh ta đã có vị hôn thê, hiện tại còn chân đứng hai thuyền bá chiếm úc huân không buông! Cái loại đàn ông như vậy có gì tốt? Vì cái gì một người hai người tất cả đều nhảy vào bên trong!”
“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Đối với việc Âu Minh Hiên nói, Tần Mộng Oanh không thèm để ý, chỉ là vỗ nhẹ sau lưng Lạc Lạc, dỗ bé ngủ.
“Tôi chỉ là cảm thấy anh ấy thực si tình.” Tần Mộng Oanh nói.
“Anh ta si tình? Tần Mộng Oanh cô điên rồi! Đây là truyện cười buồn cười nhất mà tôi được nghe trong thế kỷ này! Vẫn là, cô…… Cô hẳn sẽ không thật sự……”
“Hư! Đừng ầm ĩ! Nếu lát nữa Lạc Lạc tỉnh, anh phụ trách dỗ nó.” Tần Mộng Oanh giận dữ nói.
Âu Minh Hiên nhìn Lạc Lạc bảo bối đang ngủ ngon lành, đành phải ngượng ngùng mà câm miệng.
“Dù sao, cô cũng cách xa tên kia một chút cho tôi.”
“Là anh cầu tôi tới, hiện tại lại muốn tôi cách xa anh ấy một chút?” Tần Mộng Oanh bất mãn với mệnh lệnh của anh.
“Đừng cùng tôi chơi trò văn tự, cô biết ý tứ của tôi.”
“Cho dù tôi thích anh ấy, yêu anh ấy, vậy thì như thế nào? Cùng anh có quan hệ sao? Anh dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi?” Tần Mộng Oanh rất ít tức giận cũng bị Âu Minh Hiên chọc giận.
“Thích? Yêu mến? Cô một phụ nữ chưa kết hôn đã có thai……” Âu Minh Hiên lời còn chưa dứt liền hối hận.
Quả nhiên, con ngươi Tần Mộng Oanh đã bịt kín một tầng hơi nước.
“Đáng chết, côi muốn như thế nào thì cứ làm thế ấy đi! Dù sao chuyện không liên quan đến tôi!” Âu Minh Hiên muốn xin lỗi, rồi lại cúi mặt xuống, ảo não không thôi mà đi ra ngoài.
-
Đêm lạnh như nước.
Tần Mộng Oanh xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Âu Minh Hiên ngồi trên thềm đá trong sân.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông luôn khí phách hăng hái lại mất mát như vậy.
Xem ra, cho dù đàn ông tiêu sái không chịu trói buộc, cũng đều sẽ có một ngày khổ sở vì tình.
Thiên tính của đàn ông thích theo đuổi săn bắn, thích sự vật mới mẻ, không thích bị kiềm chế, chán ghét cảm giác mất đi tự do.
Nhưng, nếu gặp gỡ người thực sự thích, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện đem tim mình buộc chặt ở bên người kia, cam nguyện thậm chí hưởng thụ bị trói buộc, ánh mắt gắt gao dây dưa, vì cô vui vẻ, vì cô tan nát cõi lòng, vì cô mà chịu tổn thương……
Chỉ là, cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông này thế nhưng sẽ là Âu Minh Hiên.