Một tiếng kêu to của Hạ Úc Huân, rống đến Âu Minh Hiên hết sửng sốt lại sửng sốt.
Âu Minh Hiên đem Lạc Lạc đặt ngồi trên đùi, trừng phạt mà nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm cô bé, nói: “Quỷ linh tinh, con lại gọi bậy daddy!”
Tần Mộng Oanh đem Lạc Lạc ôm lại, nói: “Lạc Lạc ngoan, gọi Âu thúc thúc.”
Âu Minh Hiên chớp chớp mắt, không biết xấu hổ nói, “Tôi cảm thấy tôi không già như vậy, gọi anh đi!”
Tần Mộng Oanh trợn mắt liếc anh một cái.
Lạc Lạc nhìn Tần Mộng Oanh, lại nhìn Âu Minh Hiên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoang mang, không biết nên nghe ai.
Vì thế, bé ra quyết định, vẫn là ngọt ngào mà kêu một tiếng, “Daddy!”
Hạ Úc Huân đang trong lòng Lãnh Tư Thần, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi bé con, hâm mộ đến không nhịn được.
“Thật sự muốn như vậy?” Lãnh Tư Thần mặt mày mỉm cười mà cúi đầu hôn cô.
Hạ Úc Huân không chút do dự gật đầu.
“Vậy em phải cố gắng khỏe lại, khỏe lại liền có thể có em bé!”
“Khỏe lại? Em rất khỏe a!” Hạ Úc Huân khó hiểu.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà thở dài.
“Tần tiểu thư, cô thấy thế nào?” Lãnh Tư Thần dò hỏi ý kiến của Tần Mộng Oanh.
“Tôi cần phải quan sát lại một chút, cũng cần anh cũng cấp một vài thông tin. Anh lúc nào có thời gian rảnh?”
“Bất cứ lúc nào.” Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không được, Hạ Úc Huân bám anh chặt như vậy, vì thế nói, “Buổi tối đi, chờ cô ấy ngủ.”
Tần Mộng Oanh gật gật đầu, cười nói, “Anh thật không giống trong tưởng tượng của tôi.”
“Nói như thế nào?” Lãnh Tư Thần gạt đi ngón tay nhỏ của Hạ Úc Huân đang vẽ loạn trên cổ áo anh, ánh mắt dò hỏi.
“Nói thực ra, lúc trước, nghe Minh Hiên nói qua rất nhiều chuyện về các người. Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn làm trị liệu tâm lý không chỉ là Hạ tiểu thư, còn phải qua cửa của anh, phá được tâm lý bài xích của anh. Không nghĩ tới anh sẽ phối hợp như vậy.”
Lãnh Tư Thần nhìn thoáng qua Âu Minh Hiên không chút nào bởi vì nói bậy mà cảm thấy chột dạ, khẽ cười một tiếng, nói: “Chỉ cần có thể làm cô ấy tốt lên, như thế nào đều được. Nhưng, nếu một đoạn thời gian sau cô ấy vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng sẽ ngừng phối hợp.”
“Đương nhiên.”
Hai người đạt được quan điểm chung.
Ánh mắt Tần Mộng Oanh nhu hòa mà nhìn Lạc Lạc cùng Âu Minh Hiên chơi đùa.
-
Mấy ngày này, Hạ Úc Huân dường như đặc biệt dễ mệt, mỗi ngày đều ngủ rất sớm, Lãnh Tư Thần chờ sau khi cô ngủ, lén lút xoay người xuống giường, chuẩn bị đi tìm Tần Mộng Oanh.
Nha đầu này ngay cả ngư cũng nắm chặt góc áo anh không buông tay, làm hại anh thật sự không có biện pháp, chỉ có thể cởi áo sơmi ra, thay đổi áo khác mặc vào.
Nhìn cô đem áo sơmi trắng của mình coi như bảo bối ôm vào trong ngực, thật là càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng mê người, càng nhìn càng không rời được ánh mắt.
“A Thần…… Bé con…… Muốn……”
Tiểu Huân, chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ cho em.
Chỉ là, đến lúc đó em cũng không nên đổi ý nha!
-
Phòng khách, Tần Mộng Oanh cùng Lãnh Tư Thần ngồi mặt đối mặt.
“Nghe Minh Hiên nói, gia tộc nhà cô ấy có bệnh sử, có thể nói một chút tình hình mẹ cô ấy chứ?”
Lãnh Tư Thần tựa hồ có chút bài xích vấn đề này, mày hơi chau, bất quá cuối cùng vẫn là phối hợp mà trả lời nói, “Theo hiểu biết của tôi, tình hình mẹ cô ấy còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cô ấy. Lúc không phát bệnh giống như người bình thường, nhưng, nói không chừng lúc phát bệnh liền sẽ đột nhiên trở nên không kiềm chế được.”
“Cụ thể biểu hiện thế nào?” Tần Mộng Oanh vừa nói vừa viết viết trên vở