“Uhm.” Di động bên kia Lãnh Tư Thần gật gật đầu, ngữ khí tựa hồ có chút nặng nề.
“Chà chà, có phải lại có lien quan gì đến anh hay không?” Âu Minh Hiên khinh bỉ hỏi.
“Vì cái gì nói như vậy?”
“Bởi vì cô ấy vừa trở về quanh thân tràn ngập một cổ oán khí muốn giết người, trừ anh chọc ra không thể là người khác.” Âu Minh Hiên khẳng định. Kỳ thật anh hiện tại cũng rất muốn giết tên phúc hắc này diệt khẩu! Chậc chậc, anh có nên làm gián điệp hai mang tìm nha đầu kia liên thủ hay không đây?
Lãnh Tư Thần: “……”
Anh có bất chiêu nhân đãi kiến như vậy sao?
-
Mèo vờn chuột liên tiếp giằng co vài ngày như vậy, Hạ Úc Huân ngay cả mặt Lãnh Tư Thần cũng không thấy, càng miễn bàn cùng anh ta nói được chuyện gì.
Mắt thấy cách ngày dự định ký hợp đồng càng lúc càng gần, Hạ Úc Huân quả thực tức giận đến ngứa răng.
Lãnh Tư Thần, anh cho rằng như vậy tôi liền không có biện pháp với anh sao?
Hạ Úc Huân ở văn phòng dạo bước trong chốc lát, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên bước nhanh đến trước bàn làm việc cầm di động gọi một cú điện thoại.
“Alo, bảo bối, tan học về đến nhà chưa?”
“Dạ, đang cùng Niếp Niếp làm bài tập.”
“Bảo bối thật ngoan.”
“Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?”
“Ách, có chút việc, mẹ có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ……”
“Mẹ, mẹ nói đi.”
“Khụ, là thế này, con có thể gọi điện thoại cho Tương Nhu của con hay không, sau đó mời chú ấy tối nay tới nhà mình ăn cơm? Đừng nói là mẹ nói.” Hạ Úc Huân cố ý bỏ thêm một câu cuối cùng.
Tiểu Bạch ngữ khí hồ nghi, nói: “Mời Tương Nhu tới nhà ăn cơm?” Mẹ đang êm đẹp sao lại chủ động mời Tương Nhu ăn cơm, hơn nữa lại không tự mình mở miệng, lại muốn mình mở miệng?
“Uhm uhm, lấy danh nghĩa của con, có thể chứ? Làm ơn làm ơn! Tất cả đều dựa vào con!” Hạ Úc Huân thỉnh cầu nói.
“Có thể mà, mẹ cứ từ từ, con đây liền gọi.” Mặc kệ là vì cái gì, nếu là mẹ thỉnh cầu, cậu tự nhiên là phải giúp.
“Được được được, phiền con rồi bảo bối!” Hạ Úc Huân cúp di động, sau đó có chút khẩn trương đi qua đi lại chờ đợi.
Đại khái qua ba năm phút, màn hình di động Hạ Úc Huân sáng lên, một cú điện thoại gọi vào.
Cư nhiên là Lãnh Tư Thần mà mấy ngày nay cô hao tổn tâm cơ cũng không thể nói một câu gọi tới.
“Alo, Lãnh tổng sao! Lãnh tổng hôm nay sao lại rảnh rỗi chủ động gọi điện thoại cho tôi vậy?” Hạ Úc Huân cố ý làm ra một bộ kinh ngạc.
“Hạ Úc Huân, em đây là phạm quy.” Thanh âm Lãnh Tư Thần bên kia di động tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Nghe câu nói đó Hạ Úc Huân liền biết Tiểu Bạch bảo bối thành công, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần tự mãn, quả thực hãnh diện.
Hạ Úc Huân hừ một tiếng, đáp: “Người nào đó có thể ỷ thế hiếp người, tôi phạm cái quy tính là cái gì? Lại nói cũng không ai ép anh, anh có thể lựa chọn không tới mà!”
“……” Con trai bảo bối mời, anh có đường sống để lựa chọn sao?
Không thể tin được nha đầu này cũng có một ngày thông minh, bắt được điểm uy hiếp của anh. Kỳ thật, điểm uy hiếp lớn nhất của anh chính là cô, nhưng cô lại trước nay không cần.
Bất quá, mấy ngày nay trừng phạt đã gần như được rồi, vốn dĩ cô không cần biện pháp này, anh cũng chuẩn bị thu lại.
Hạ Úc Huân bên này mới vừa cúp máy của Lãnh Tư Thần, điện thoại Tiểu Bạch lập tức gọi vào.
“Alo, mẹ, vừa mới gọi cho mẹ sao lại máy bận, Tương Nhu đã đồng ý buổi tối qua đây ăn cơm.”
“A a tốt, mẹ đã biết, cám ơn bảo bối, con thật sự là quá tuyệt vời, quả thực là phúc tinh của mẹ!”